Cái gọi là nghé con mới sinh không sợ cọp, đại khái là trước khi biết trời cao đất rộng, chính là không cần dạy cũng biết cách tự tìm chết như thế nào.
Tần Lan Thường đã lạc trong sơn cốc hai ngày, khát thì uống sương sớm, hái quả dại để thay cơm, đói đến mức ngay cả lúc này đụng phải một con rắn cũng phải đánh giá to hay nhỏ.
Đáng tiếc là trong cái vùng khỉ ho cò gáy này, con rắn cũng chẳng được hai lạng thịt, so với chiếc đũa cũng không lớn hơn bao nhiêu. Tần Lan Thường thở dài, dùng đầu trâm nhọn mổ bụng rắn, đem ruột gan nho nhỏ móc ra, cũng không còn lòng dạ nào mà ghét bỏ, để cả máu một hơi nuốt chửng.
Mạnh mẽ kềm nén cảm giác ghê tởm như sông cuộn biển gầm, Tần Lan Thường cảnh giác mà nhìn chung quanh. Khổ cái là sơn cốc này vốn ngay cả ánh sáng ban ngày cũng khó chiếu đến, chỉ mới chạng vạng liền không thấy ánh mặt trời, trước mắt càng là tối đen như mực nhìn không thấy năm ngón. Người bình thường chỉ là mò mẫm theo con đường gập gập ghềnh ghềnh cũng đã khó, càng khỏi bàn đến việc đuổi theo những kẻ xuất quỷ nhập thần kia.
Cũng may Tần Lan Thường từ nhỏ ở Bách Quỷ môn lớn lên, dù chưa luyện được nhìn rõ trong bóng đêm như cú, nhưng ở trong bóng tối cũng như cá gặp nước. Nàng tự biết công phu lẫn khinh công của mình không tốt, nên không dám bám sát, chỉ có thể không xa không gần theo dõi chiếc xe ngựa phía trước, trong lòng nóng như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-dao/586786/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.