Giang Ninh một mình đi siêu thị mua thức ăn, lấy tiền Chu Phóng đưa cho tiêu hết toàn bộ, mua một đống lớn rau dưa hoa quả, hai tay xách hai túi to, về nhà phải dùng chân đá cửa.
Chu Phóng mở cửa, nhìn thấy người đứng trước mặt xách hai túi to tướng, nhăn mặt nhíu mày, “Mua nhiều như vậy?”
“Ừ, ngày nghỉ anh không phải không đi ra ngoài sao, mấy ngày đó ba bữa đều giải quyết ở nhà.”
Chu Phóng cười nói, “Cậu lo lắng thật chu đáo a, ba bữa đều chuẩn bị cho tôi?”
Giang Ninh giật đầu.
Chu Phóng đưa tay giữ cửa cho cậu vào nhà.
Nhìn cậu sắp xếp rau củ, phân loại mọi thứ bỏ vào tủ lạnh, tâm tình Chu Phóng đột nhiên phức tạp.
“Cậu là con trai, sao lại chịu khó như vậy…” Chu Phóng quen thói lười biếng, cảm thấy đàn ông con trai ai cũng như vậy, hiện tại nhìn thấy tên nhóc “bảo mẫu” giỏi giang kia, thấy rất kinh ngạc.
“Tự lực cánh sinh không tốt sao, không giống như anh, lớn vậy rồi cũng không biết nấu cơm.”
Chu Phóng sờ sờ mũi, “Tôi thích tự do thoải mái.”
“Tự do không phải lười biếng nha, chăn của anh quanh năm không gấp, bên trong sẽ có rận.”
Chu Phóng vẫn tươi cười, không hề cảm thấy mất mặt, “Dù sau mắt tôi cũng không phải kính hiển vi, không nhìn thấy được rận, không cần quản nó.”
“Nhà bếp của anh bẩn như vậy, sẽ biến thành môi trường cho vi khuẩn sinh sôi.”
“Ừ…”
“Còn phòng sách, tôi vừa rồi đi ngang có nhìn thoáng qua, giống hệt như hang ổ thổ phỉ.”
“Cậu đừng nói trực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-cuong-dich-tac-gia/1216767/quyen-2-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.