Đi theo Đoan Mộc Ninh vào phòng sách, Chu Phóng không khỏi há hốc miệng kinh ngạc.
Trên mặt tường cao lớn bày ra tất cả các loại sách.
Đi đến gần nhìn kỹ hơn, các tác phẩm nổi tiếng từ xưa đến nay, từ trong nước đến ngoài nước, các tài liệu nghiên cứu, mỗi cuốn đều dày như cục gạch.
Đoan Mộc Ninh đúng là cẩn thận, nhiều sách như vậy, đều xếp thành hàng chỉnh tề, thậm chí còn phân loại theo tựa đề ABCD, trông như một nhà sách nhỏ…
Lẽ nào mình đã xem thường cậu ta?
Chẳng qua là cậu ta tuổi còn nhỏ như vậy đã viết được tiểu thuyết, thật là hiếm thấy.
Chu Phóng quay đầu vừa định mở miệng khen, đã nghe Đoan Mộc Ninh nói, “Nói thật, kệ có nhiều sách quý như vậy, tôi mua về cũng chưa xem hết.”
Chu Phóng nhếch miệng cười, “Nếu cậu nói đã xem qua hết số sách này tôi mới là không tin, ở trước mặt tôi thành thật như vậy, rất tốt.”, dứt lời liền ngồi xuống ghế, tiện tay mở một quyển tập thơ, chau chau mày, ngẩng đầu hỏi Đoan Mộc Ninh, “Cậu thích thơ?”
“Ừ, nhưng tôi thích văn vần hơn.”
Nhắc tới vấn đề hứng thú, Chu Phóng cũng trở nên phấn khởi, “Tôi cũng thích văn vần, tôi thấy thơ không gợi lên cảm xúc được như văn vần. Thế cậu thích thơ của ai?”
“Tô Thức.”
“Nga…”, Chu Phóng thích thú nhìn Đoan Mộc Ninh cười cười, âm cuối cố ý lên cao, Đoan Mộc Ninh nghe được, khó chịu, “Sao, có vấn đề gì à?”
“Không phải vì <Giang Thành Tử> chứ?”, Chu Phóng vẫn cái kiểu không nghiêm túc đó, thấy Đoan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-cuong-dich-tac-gia/1216745/quyen-1-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.