Còn một đoạn nữa là đến nhà Chu Phóng, Đoan Mộc Ninh tỏ ý muốn xuống xe.
Chu Phóng khẽ hỏi, “Nhà cậu ở đâu? Tôi chở cậu về tận nơi.”
“Được rồi, cho tôi xuống đây đi.”
Chu Phóng cau mày, “Như vậy sao được? Mưa lớn như vầy sao tôi để cậu tự về được chứ?”
“Không có gì đâu, nhà tôi ngay gần đây thôi.”
“Vậy, tôi chở cậu đến trạm xe bus phía trước, rồi tự cậu đi về, đi cẩn thận một chút.”
“Cám ơn anh.”
Đoan Mộc Ninh nói chuyện vẫn khách sáo như trước, Chu Phóng liền nhíu mày, lắc đầu, “Sao lại xa lạ như vậy a, chúng ta vừa nãy không phải mới đùa giỡn với nhau sao?”
Đoan Mộc Ninh thầm nghĩ, lúc tôi còn nhỏ bị anh đùa giỡn còn nhiều hơn, chỉ là anh trong một lúc không thể nhớ thôi.
Trên mặt cố nặn ra nụ cười, “Không phải, chả qua là tôi đã quen nói chuyện như thế rồi.”
Chu Phóng cười cười, “Lại nữa, giọng nói của cậu gần như không có nhiệt độ, tôi luôn có cảm giác rằng cậu lớn lên từ hầm băng.”
Chu Phóng dừng xe, giúp Đoan Mộc Ninh chỉnh lại áo mưa, gật đầu chào tạm biệt, rồi đạp xe điên cuồng phóng về phía trước.
Đoan Mộc Ninh đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng hắn dần dần mất dạng giữa trời mưa bụi mênh mông.
Một lúc lâu sau, cậu nhếch khóe miệng cười gượng, xoay người đi về hướng ngược lại.
Thật ra đã sớm tới nhà rồi, nhưng chính cậu không biết vì sao, khi tay nắm chặt áo hắn lại quên hết thời gian, thậm chí còn không muốn xuống xe.
Giờ thì khổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-cuong-dich-tac-gia/1216744/quyen-1-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.