Bỗng nhiên hắn thấy vấn đề kia căn bản không phải vấn đề chính.
Vấn đề quan trọng hiện nay, không phải là hắn “cong” hay “thẳng”.
Vấn đề quan trọng hiện nay chính là hắn nếu vô phúc bị “cong” thì ngay lập tức phải chỉnh cho “thẳng”… hay là đem Dạ Du chỉnh cho “cong” nhỉ?
——— —————— ————-
Đúng là phía nam có khác.
Mùa đông lạnh, nhưng không lạnh đến nỗi băng tuyết ngập trời.
Trận tuyết đầu tiên, nhỏ đến nỗi nếu không để ý, hầu như không thấy, tuyết chưa rơi xuống đất đã hóa thành sương.
Liễu Thanh Phong tựa trên khung cửa, nhìn Dạ Du đang ăn điểm tâm — đây là việc hắn hay làm trong khoảng thời gian gần đây, mỗi bữa cơm đều nhìn Dạ Du ăn, nghiên cứu sức ăn của y.
Dạ Du ăn xong một cái màn thầu, uống xong một chén cháo lớn, rồi len lén nhìn thần sắc Liễu Thanh Phong, không hỉ cũng không nộ, vì vậy liền buông đôi đũa đang gắp dưa muối xuống…
“Ân? Ngươi chắc chắn là đã ăn xong?” Liễu Thanh Phong nhíu một bên mày.
Dạ Du bị hắn hừ nhẹ một tiếng, cả kinh, vội vàng cầm một cái màn thầu nhét vào miệng.
Liễu Thanh Phong nhìn hắn hai má phình ra vì vội vàng nhét màn thầu vào miệng, vừa vô lực thở dài, vừa lấy tay day day hai bên thái dương.
Đau đầu a!
Hôm qua hắn mới phát hiện, người này có khả năng chịu đựng tốt mà đầu cũng ngốc không chịu được, ngay cả ăn no cũng không dám.
Cũng chẳng biết y sao lại cứ phải để ý với thăm dò mình, thấy mình mới chỉ ăn nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-cuong-dich-moc-dau-dien-cuong-dich-dau-go/178450/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.