“Chủ nhân… Ngài nếu… nếu không nhận thuộc hạ, xin hãy giết thuộc hạ đi…”
“Ngươi hãy nghe cho kỹ, nếu ngươi thật sự muốn nhận ta, muốn theo ta, không phải là không được. Chỉ là ta cũng có quy củ, mọi thứ đều phải nghe ta, thưởng phạt sẽ đều rõ ràng, ngươi cũng đừng tự ý khinh thường bản thân, nếu để ta phát hiện…”
“Tạ ơn chủ nhân!”
——— ———————-
Y mở mắt ra, thấy hắn, phản ứng đầu tiên là muốn cầm lấy kiếm đâm.
Ngón tay khẽ nhúc nhích, lại cảm giác được cả người đau rần, nội tức hỗn loạn, hóa ra là bị thương không nhẹ.
Sau đó, từng đoạn trí nhớ rải rác trong đầu y hiện lên, y cứng đờ, nhớ lại mình đã…
“Tỉnh?” Liễu Thanh Phong nhìn người nọ liếc mắt phía mình, đôi mắt kia tuy đang mờ mịt như đã chết, nhưng cảm giác được trong ánh mắt xuất hiện dáng tươi cười của một người: “Ngươi thương tích rất nặng, đã mê man ba ngày, bất quá không cần lo lắng, tỉnh rồi có thể rời khỏi chỗ này thật xa.”
Y mấp máy môi, nhưng không phát ra tiếng.
Liễu Thanh Phong nâng đầu y dậy, giúp y uống bát nước ấm.
Ghé vào lỗ tai y, cằn nhằn: “Là ta nhặt ngươi về đây, bị thương như vậy, thật hù chết người. Nhưng mà cũng may dược trong điếm này nhiều, đủ xài, nếu thiếu, ra thôn trấn hay bên ngoài núi cũng không hiếm thứ tốt. Ông chủ cũng là người tốt, thu nhận ta và ngươi… Ngô? Ngươi nhìn cái gì? Nga, ngươi muốn nói gì à?”
Y gật đầu.
Liễu Thanh Phong cười, khẽ nâng cằm, ngón tay chỉ về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-cuong-dich-moc-dau-dien-cuong-dich-dau-go/178449/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.