Chương trước
Chương sau
Tần Việt chúc Tạ Bình Xuyên xuân phong đắc ý, nhưng Tạ Bình Xuyên không tin. Anh cho rằng những gì Tần Việt nói chắc chắn có ý ngược lại.
Cho nên Tạ Bình Xuyên mỉm cười.
Anh tính cất giọng thấy một người đến gần, đứng phía sau Tần Việt, cúi đầu nhìn Tần Việt – ra là Ngụy Văn Trạch.
Là thư ký mới của Tần Việt, Ngụy Văn Trạch cùng anh ta tham dự hội nghị âu cũng là chuyện thường tình. Thế nhưng, mối quan hệ giữa hai người không giống trước nữa, vì Tống Giai Kỳ bỏ đi không nói gì, Tần Việt và Ngụy Văn Trạch rơi vào căng thẳng.
Tần Việt để lại vị trí thư ký chủ tịch là muốn giúp đỡ Ngụy Văn Trạch. Dựa theo quan sát hằng ngày của Tần Việt, Tống Giai Kỳ đối xử thật lòng với Ngụy Văn Trạch, bố của Tống Giai Kỳ cũng cố ý bồi dưỡng.... Một con át chủ bài tốt như thế, lại bị Ngụy Văn Trạch phá hư.
Nhưng trước mặt Tạ Bình Xuyên, Tần Việt vỗ lưng Ngụy Văn Trạch, cười nói: "Ấy? Anh tới rồi? Ngồi đi, ở đây còn một chỗ trống."
Ngụy Văn Trạch làm theo.
Anh ta mặc bộ vest màu xám đậm, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng, cà vạt sọc dọc, ăn mặc khá trang trọng. Bởi vì anh ta luôn hòa nhã nên để lại cho người khác ấn tượng rất tốt, lúc nãy đứng cách đây không xa, anh ta đã nói chuyện được với kha khá người.
Anh ta lập tức bắt chuyện với Tạ Bình Xuyên: "Chúng ta có duyên quá. Tiệc tối lần trước tôi có gặp tổng giám đốc, hội nghị giao lưu thương nghiệp tối nay trùng hợp cũng gặp tổng giám đốc, còn được ngồi chung bàn nữa."
Tạ Bình Xuyên cũng cùng cảm thấy đây là một cơ hội tốt trời cho.
Anh hơi nghiêng người, ngồi đối diện với Ngụy Văn Trạch. Giống như lúc nãy Tần Việt nhắc đến Từ Bạch, Tạ Bình Xuyên cũng chuyển đề tài sang người khác: "Anh thấy Vệ Khải Thành không? Chủ tịch Vệ của tập đoàn đầu tư."
Con gái của Vệ Khải Thành, vừa khéo là Tống Giai Kỳ. Ngụy Văn Trạch thực sự không muốn nhắc đến.
Nhưng Tạ Bình Xuyên chẳng để ý đến cảm xúc của anh ta: "Dạo này chủ tịch Vệ có nhiều chuyện phiền lòng. Chuyện của anh, tôi cũng biết chút ít."
Tuy Tạ Bình Xuyên không nói ra ba chữ "Tống Giai Kỳ", nhưng ý của anh không thể rõ ràng hơn được nữa.
Anh cầm một chiếc ly thủy tình, ngón tay để ở miệng ly, đầu ngón tay gõ nhẹ như đang ngắm nghía gì đó, giọng nói cũng thong dong hơn: "Nửa cuối năm ngoái, công ty các anh còn hợp tác với Hằng Hạ. Chủ tịch Vệ cũng đã đề cử anh với tôi..."
Tần Việt và Ngụy Văn Trạch đều hiểu ẩn ý trong lời nói của Tạ Bình Xuyên.
Rất nhiều lão làng trong giới xuất hiện tại hội nghị này. Lúc này mà bước ra trò chuyện, chắc chắn sẽ có được rất nhiều tin tức có lợi, nhưng ba người họ nhất quyết phải ngồi ở đây, trong lời lẽ hay từ ngữ đều phải có thêm móc câu.
Tạ Bình Xuyên nói xong câu đó thì lập tức sửa lại kịp thời: "Xin lỗi, tôi nói sai, công ty của anh là tập đoàn Tần thị, không phải công ty phần mềm. Sự cố kho dữ liệu virus của XV liên lụy tới bên Tongke, dạo này họ phát triển kém hơn một nửa so với năm ngoái."
Anh dời tay khỏi vành ly, chuyển sang đặt bên mép bàn gỗ, trầm giọng nói: "Nhìn thấy tình trạng của họ, tôi cảm thấy rất tiếc."
Nhờ có sự cho phép và giật dây của Tần Việt phía sau, Ngụy Văn Trạch mới có thể động tay động chân ở công ty phần mềm Tongke. Nửa cuối năm trước, Tongke có ký hợp đồng phần mềm bao ngoài với Hằng Hạ, sau đó gửi mã nguồn hoàn chỉnh của dự án – dự án đã được Tạ Bình Xuyên thẩm tra và đánh giá tốt.
Nhưng Ngụy Văn Trạch lại gài bẫy công ty phần mềm Tongke, lén liên kết với cơ sở dữ liệu virus. Khai man Hằng Hạ bày mưu đặt kế, thế là anh ta đưa cả hai công ty lên đứng mũi chịu sào. Đáng tiếc virus đã bị Hằng Hạ dùng brute-force [1] để bẻ khóa, rửa sạch tội danh của mình. Kết quả là, công ty bị dính đạn, chính là công ty phần mềm Tongke.
[1] Brute-force là một dạng tấn công bảo mật website bằng cách thử lần lượt các thông tin đăng nhập (tên đăng nhập, mật khẩu) khác nhau cho đến khi thành công.
Họ đã phải trả cái giá rất đắt để chứng minh rằng công ty không có động cơ phạm tội. Tuy nhiên, do khó khăn trong việc thu thập bằng chứng nên chuyện này bị kéo dài mãi, cho đến khi phán xét xử tội công ty XV, họ mới đổi lại được sự trong sạch.
Người khác có thể không rõ ngọn nguồn, nhưng Tần Việt lại là người biết rõ nhất.
Anh ta đương nhiên cũng nhìn ra được dăm ba câu vừa rồi của Tạ Bình Xuyên đều là để châm ngòi ly gián – cho thấy Ngụy Văn Trạch là một ngọn cỏ mọc đầu tường [2], sẽ trở mặt tố cáo ngược lại công ty. Hơn nữa, mất đi chỗ dựa là chủ tịch Vệ, Ngụy Văn Trạch không còn giá trị lợi dụng.
[2] nguyên văn là "墙头草", cỏ mọc đầu tường. Cỏ mọc trên đầu tường vốn yếu ớt nên luôn đong đưa theo gió, chỉ người lập trường không kiên định, gió chiều nào nghiêng theo chiều đó.
Đối với Ngụy Văn Trạch, thực sự thì công ty phần mềm Tongke có ơn giúp đỡ anh ta. Anh ta trưởng thành ở đó, được cấp trên xem trọng, hòa đồng với đồng nghiệp, còn thúc đẩy giúp bộ phận kinh doanh phát triển mạnh.
Ngay cả khi có sợi dây tình cảm ràng buộc như thế, Ngụy Văn Trạch vẫn có thể tuyệt tình trở mặt.
Tần Việt nhấc chân lên bắt tréo, vờ như không hiểu ý Tạ Bình Xuyên: "Ngụy Văn Trạch là thư ký của tôi. Năng lực vượt trội của Ngụy Văn Trạch ai cũng thấy được, kể từ khi nhậm chức, anh ta cẩn trọng, chăm chỉ chịu khó, tôi không xem Ngụy Văn Trạch là cấp dưới, tôi cảm thấy Ngụy Văn Trạch là một người bạn."
Ngụy Văn Trạch cười xen vào, thể hiện tình cảm chắc hơn vàng của họ: "Cảm ơn chủ tịch Tần đã cho tôi học được rất nhiều điều. Không khí trong công ty chúng ta cũng rất tốt, không hổ danh là công ty lớn."
Anh ta ngẩng đầu, cố ý nhìn về phía một ông chủ lớn nào đó. Xuất phát từ lịch sự nên đối phương mỉm cười gật đầu với anh ta – vì hai người có biết nhau.
Thế là Ngụy Văn Trạch nói: "Chủ tịch Vương hình như tìm tôi. Xin lỗi vì không tiếp được một lúc, tôi sẽ quay lại ngay thôi."
Nói xong, anh ta đứng lên, đi về phía chủ tịch Vương.
Điều đó như ám chỉ Ngụy Văn Trạch có mối quan hệ rất rộng rãi.
Tạ Bình Xuyên từ chối bình luận. Anh chỉ nhìn Tần Việt, lại mỉm cười lần nữa.
Tạ Bình Xuyên thực sự có vẻ ngoài xuất sắc, lúc cười trông đẹp trai vô cùng, nhưng Tần Việt lại chẳng cảm thấy vui chút nào... Anh ta miễn cưỡng nói vài ba câu với Tạ Bình Xuyên, rồi cũng đứng dậy rời đi khỏi đó.
Đến tận khi hội nghị kết thúc, Tần Việt cũng không nói với Tạ Bình Xuyên một câu nào nữa.
Suy nghĩ của anh ta càng lúc càng phức tạp, trong lòng luôn có linh cảm xấu, cân nhắc kỹ càng về kế hoạch tương lai. Trái ngược với anh ta, Tạ Bình Xuyên thì nghĩ rằng "liễu ám hoa minh [3]", lạc quan về tương lai.
[3] Câu "Liễu ám hoa minh" trích từ bài thơ «Du Sơn Tây thôn» của thi nhân Lục Du thời Nam Tống, ngụ ý khi trước mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng mới tốt đẹp hơn.
Tối đó Tạ Bình Xuyên về nhà, lúc đi ngang qua tiệm trái cây đầu hẻm khu nhà còn nhân tiện mua một hộp bưởi về cho Từ Bạch.
Sau khi hội nghị tối nay kết thúc, tâm tình của Tạ Bình Xuyên đã tốt hơn nhiều. Nghĩ đến Từ Bạch có lẽ đã tắm rửa sạch sẽ, nằm trên giường ngoan ngoãn chờ anh về, tốc độ về nhà cũng vô thức nhanh hơn.
Anh cầm hộp bưởi, mở cửa nhà mình, vừa nhìn đã thấy ngay Từ Bạch.
Từ Bạch đang ngồi trên sàn nhà, cầm lược chải lông cho Xíu Mại. Vì Tạ Bình Xuyên vào cửa nên cô ngẩng đầu nhìn anh, cất giọng nói: "Anh về rồi."
Cô hơi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm hộp bưởi trong tay anh, vui vẻ nói: "Còn mua trái cây cho em nữa."
Xíu Mại cũng bắt chước nghiêng đầu theo, ánh mắt dừng trên người Tạ Bình Xuyên. Nhận được hai sự đáng yêu đốn tim người đó, Tạ Bình Xuyên vẫn có thể cầm vững hộp bưởi, hỏi han như thường lệ: "Em ăn cơm tối chưa?"
"Chưa ạ." Từ Bạch ôm chặt Xíu Mại. Cô để Sủi Cảo Tôm đi tới cửa, nhào đến chân Tạ Bình Xuyên làm nũng.
Cô đứng dậy, lấy hộp bưởi trong tay Tạ Bình Xuyên, dịu dàng nói: "Em đang đợi anh về ăn cơm. Em đoán anh cũng chưa ăn, em muốn ăn với anh."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.