Ban đầu Từ Bạch nghĩ rằng, cô đã nói rõ ràng thế này, Tạ Bình Xuyên sẽ dừng lại.
Nhưng Tạ Bình Xuyên lại chẳng để ý: "Bãi giữ xe cũng có camera."
Anh tốt bụng nhắc nhở: "Lúc nào xuống bãi giữ xe anh cũng nắm tay em, chắc họ cũng quen rồi."
Từ Bạch đã bị thuyết phục bởi logic của Tạ Bình Xuyên: "Nghe anh nói vậy, hình như rất có lý." Dù vậy, cô vẫn cẩn thận đúng mực, giữ khoảng cách với anh.
Thang máy đi thẳng đến tầng 27.
Tạ Bình Xuyên đi trước, Từ Bạch theo sau anh. Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, không thấy bất kỳ ai – Tạ Bình Xuyên rất biết chọn lựa thời cơ, có lẽ các đồng nghiệp đã đi ăn trưa hết rồi.
Từ Bạch cứ như một tên trộm, bước chân cố tình nhanh hơn, đi theo sát Tạ Bình Xuyên.
Tạ Bình Xuyên lấy chìa khoá trong túi ra, mở cửa văn phòng tổng giám đốc.
Phòng làm việc của anh đậm phong cách cá nhân, hồ sơ và tài liệu được xếp gọn gàng, mặt bàn sạch đến nổi có thể phản quang, ghế sô pha không có một hạt bụi, dưới đất còn trải thảm màu xám.
Từ Bạch yên lặng vào cửa, không nói một lời nào, rồi lại nghe thấy một loạt âm thanh —— thì ra Tạ Bình Xuyên đã đóng cửa lại, còn thuận tay khoá trái.
Từ Bạch chầm chậm nhận ra: "Tổng giám đốc Tạ, tại sao anh khoá cửa?"
"Không muốn người khác quấy rầy." Tạ Bình Xuyên cởi cà vạt, "Thời gian nghỉ trưa, để anh thư giãn."
Trang phục của anh vốn dị đang rất hợp quy củ: áo sơ mi cài kín
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-canh-giau-trong-hoi-uc/1798384/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.