Từ Bạch cũng không biết nụ hôn này kéo dài trong bao lâu. Đến khi cô hồi phục tinh thần, Tạ Bình Xuyên đã buông cô ra. Từ Bạch khẽ thở dốc, mặt nóng hầm hập, cô tự cho rằng vì chưa hết say, nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo.
Sau đó Từ Bạch mới thông suốt, không liên quan gì đến rượu cả, là do cô quá hưng phấn.
Cô không nhịn được mà hỏi: "Mỗi ngày em hôn anh một lần được không?"
Tạ Bình Xuyên lập tức đáp: "Tùy em thích, không giới hạn số lần."
Anh cầm một sợi tóc của cô, nghịch trong tay một lúc, muốn hỏi cô khi nào dọn đến đây. Nếu đã làm rõ mối quan hệ, tốt nhất là có thể sống cùng nhau, như thế thì thời gian dành cho nhau sẽ càng dài hơn.
Tạ Bình Xuyên đứng lên, lấy một chiếc chìa khoá nhà đặt vào tay Từ Bạch: "Đây là chìa khoá nhà anh."
Anh không trực tiếp hỏi cô, vì câu hỏi này có hai câu trả lời, là đồng ý hoặc không đồng ý. Thay vì để cho Từ Bạch ra quyết định, không bằng để anh chuẩn bị trước.
Từ Bạch nhận chìa khoá, ngẩn người: "Nhanh quá."
Tạ Bình Xuyên hiểu ý, thấp giọng đáp: "Anh đợi mười năm rồi."
Anh đứng bên cạnh đàn, dáng người vẫn thẳng tắp, như đường thẳng được vẽ bằng đầu bút cứng, nhưng lời nói lại vòng vo: "Em nghĩ cuộc đời còn có bao nhiêu lần mười năm?"
Từ Bạch ngẩng đầu nhìn anh, không biết vì sao lại nghe ra có chút cô đơn.
Tạ Bình Xuyên thấy cô lưỡng lự nên sửa lại: "Mấy tháng cũng không sao."
Anh tự nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-canh-giau-trong-hoi-uc/156224/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.