Từ Bạch nằm trong lòng Tạ Bình Xuyên, cằm đặt ngay trên vai anh. Cô không cảm thấy bầu không khí mờ ám, chỉ hít một hơi thật sâu, cảm nhận được người đang ôm mình là Tạ Bình Xuyên, trong lòng chợt dâng lên cảm giác tin tưởng.
"Em nghe thấy rồi." Từ Bạch nói. "Anh mới nói thích em."
Trong màn đêm mênh mông, cô nhìn ra bồn hoa sân thượng phía sau, hoa cỏ cây cối mọc xum xuê, ánh sáng trắng xuyên qua bức tường kính.
Cô quay đầu qua, như con mèo đang cáu kỉnh làm nũng, dụi mặt vào bả vai Tạ Bình Xuyên, ngang ngược yêu cầu anh: "Anh nói lại lần nữa đi, em muốn nghe lại."
Tạ Bình Xuyên hỏi ngược lại: "Em thật sự muốn nghe?"
Từ Bạch không nghe rõ, đầu óc lại đang choáng váng. Cô khẽ ngẩng đầu, lỗ tai lướt qua cổ Tạ Bình Xuyên, vài sợi tóc lướt qua sườn mặt anh, làm anh chẳng thể nghĩ ngợi được gì.
Tạ Bình Xuyên giơ tay lên, ôm cô lần nữa: "Em chưa đáp lại anh, anh lại phải nói lại lần nữa, chẳng phải anh mặt dày sao?"
Từ Bạch cuối cùng cũng hiểu ý anh.
Cô cởi mở bày tỏ lòng mình: "Em cũng thích anh nhiều lắm.... giống như Da Vinci nói ấy, một quả trứng có thể vẽ vô số lần, còn tình yêu chỉ đến một lần. Từ nhỏ đến lớn, em chỉ có một lần như thế, tất cả đều cho anh hết."
Từ Bạch dán sát vào tai anh mà nói, mỗi khi cô dừng lại giữa các câu, hơi thở dồn dập mang theo hơi rượu.
Tạ Bình Xuyên không biết cô học lời ngon tiếng ngọt này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-canh-giau-trong-hoi-uc/156223/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.