Kể từ tối hôm đó, chỉ cần Tạ Bình Xuyên có thời gian rảnh, anh sẽ đưa Từ Bạch về nhà.
Nhưng anh không lên lầu nữa, mà kiên nhẫn làm theo từng bước một.
Trên đường về, Từ Bạch sẽ trò chuyện với anh. Trước giờ cô chưa từng thích kẹt xe, bây giờ thì lại mong chờ thời gian kẹt xe sẽ kéo dài hơn một chút.
Ở cùng với Tạ Bình Xuyên, Từ Bạch thích nói những chuyện vặt vãnh, giống hệt lúc cô còn nhỏ.
Cô thành thật với anh: "Em đang dịch một quyển tiểu thuyết tiếng Pháp, tác giả là người Anh sinh vào thế kỷ 19, nhưng ông ấy định cư ở Pháp, vợ cũng là người Pháp."
Tạ Bình Xuyên cầm tay lái, nghe Từ Bạch tóm tắt: "Cách dùng từ của quyển đó thú vị lắm, nhưng mà cốt truyện.... hình như đang châm biếm Henry VIII."
Nói xong, cô nhìn Tạ Bình Xuyên, quan sát sườn mặt của anh.
Không thể không thừa nhận, mười năm trôi qua, anh vẫn được thời gian ưu ái. Từ Bạch nghiêng đầu nhìn anh, nghe thấy anh hỏi: "Em đang nhìn gì vậy?"
Từ Bạch chớp chớp mắt, trả lời đúng sự thật: "Đang nhìn anh đó."
Nhưng sự chú ý của Tạ Bình Xuyên không ở trên chính mình.
Anh không quên câu trước của Từ Bạch, tiếp tục đề tài về quyển sách kia: "Henry VIII mà em nói, là Quốc vương chủ trương tách khỏi Giáo triều Rô-ma phải không?"
Một trong những lý do mà từ nhỏ Từ Bạch đã thích trò chuyện với Tạ Bình Xuyên là vì bất kể cô nói về chủ đề gì, hầu hết Tạ Bình Xuyên đều biết đôi chút.
Bây giờ cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-canh-giau-trong-hoi-uc/156219/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.