Tâm ý hai người cuối cùng cũng tương thông anh hôn tôi một cái tôi hôn anh một cái, dính với nhau một hồi, hôn lấy hôn để Hà Hi lại đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, biến sắc, chất vấn: “Anh nhớ tới một chuyện, em hôm đó sao lại liều mạng đuổi theo anh khắp phố? Hù chết anh... Còn có, em nhặt anh từ trong quán rượu về, liền trực tiếp, trực tiếp cái đó, cũng không hỏi xem anh có đồng ý hay không... Hừ!”
“Chuyện thứ hai là em không đúng, giậu đổ bìm leo, không phải người tốt...” Ngô Liệt giơ hai tay đầu hàng, trong đôi mắt sâu thẳm lóe lên sự ranh mãnh, “Thế nhưng anh cũng muốn mà, em thích anh nhiều năm như vậy, lại tìm lâu như vậy, đêm hôm đó cơ hội tốt mở ra trước mắt, nếu như không ăn, thì em không phải là đàn ông.”
Giữa người xấu và không phải đàn ông, Ngô Liệt quả quyết lựa chọn vế trước!
Hà Hi vẫn không vui: “Chuyện thứ nhất thì sao?”
Ngô Liệt buồn cười vặn cái mũi nhỏ của Hà Hi: “Cũng không thể trách em, em lúc đó làm sao biết anh đã quên sạch em? Vì anh em đi qua rất nhiều nơi, thật vất vả ở thành phố này tìm được anh, tâm hoa nộ phóng muốn cho anh một điều bất ngờ, còn anh, anh phản ứng thế nào?”
Hà Hi chột dạ nhớ lại...
Ngày hôm đó cậu đang thoải mái ngủ trong một chiếc quan tài được phủ đầy hoa hồng và tầng nệm êm êm, vừa mở mắt, trước mắt xuất hiện một người xa lạ, trước ngực còn đeo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-cach-cua-moi-nguoi-deu-khong-dung/3047621/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.