Trong bóng đêm tĩnh mịch 2 thân ảnh mãnh mai nhẹ nhàng lướt qua từng mái nhà không một tiếng động, không một chút sơ hở cả 2 nhẹ nhàng xuất hiện tại một căn nhà hoang, một trong 2 kẻ đưa ngón tay lên ra hiệu, trong khoảng khắc cả 2 cùng biến mất rồi lại xuất hiện bên trong ngôi nhà
" các ngươi đã đến " bảo ngọc mừng gỡ vội đỡ phong ra rồi cùng với cả 2 người mới đến rời khỏi ngôi nhà hoang kia...
Không biết thời gian trôi qua bao lâu phong cảm thấy toàn thân mệt mỏi và đau nhứt, rồi cảm giác được một ai đó nâng lên " ào..." phong cảm thấy mình như đang chìm xuống đáy của một cái hố vô tận, trong khoảng khắc ấy một tia sáng lẻ loi phía bên trên, rồi tia sáng cứ mờ dần khi phong mỗi lúc càng chìm xuống sâu hơn
" ngươi đã từ bỏ?" Một giọng nói quen thuộc nhưng phong không hề nhớ là ai khẽ vang lên
" ngươi đã quên lời hứa với ta rồi sao?" Người kia hỏi lại lần nữa nhưng hiển nhiên không có bất kì câu trả lời nào cả, chỉ có phong đang từ từ chìm xuống trong vô vọng " lời hứa! Phải rồi...ta có một lời hứa chưa thực hiện..." lời nói của một kẻ vô danh như tiếp thêm động lực cho phong, hắn bật lại rồi bơi lên khi bàn tay hắn sắp chạm đến thứ ánh sáng mong manh đấy thì bỗng nhiên nó vụt tắt, cả khoảng trời tối đen lại không gian sâu thẩm nọ cũng biến mất, trước mặt phong bây giờ một con rồng màu đen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-bui-phieu-luu-ky/2125744/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.