Tần Vọng Phong là một nhà thiết kế, nhưng chỉ đơn thuần là nhà thiết kế trang phục. Cậu có cả một gia tài quần áo được gây dựng từ thời ông nội cậu. Cửa hàng kinh doanh cho đến giờ cũng coi như là lâu đời. Chỉ là việc làm ăn không được phát đạt cho lắm. Bây giờ cửa hàng theo mốt trang phục nhiều đếm không xuể, trừ khi không mua được quần áo cho người bị béo phì, hoặc là gặp một vị chủ quá bảo thủ, thì còn ai muốn đến một cửa hàng nhỏ để may quần áo chứ?
Dù vậy, Tần Vọng Phong vẫn rất vui vẻ và nhàn rỗi. Cậu là loại người rất dễ dãi, chỉ cần có cơm ăn là thỏa mãn. Tay nghề của cậu không bằng ông nội với cha, nhưng cậu cảm thấy, mẫu quần áo mà mình làm ra rất dễ nhìn.
Tiệm quần áo mỗi buổi tối đều đóng cửa lúc chín giờ. Tuy Tần Vọng Phong lười biếng, nhưng trên cơ bản đều tan tầm đúng giờ. Tiệm vốn dĩ đã ít khách, đến ban đêm lại càng vắng vẻ. Tần Vọng Phong không học chuyên ngành thiết kế trang phục, lúc không có việc gì làm thì lại vẽ loạn xạ lên bản nháp, bên cạnh còn dựng mấy ma nơ canh khỏa thân.
Nói đến ma nơ canh, Tần Vọng Phong luôn có cảm giác chúng hơi kỳ dị.
Thân hình cao ngồng, đã vậy còn không nhúc nhích, ánh mắt thì giống như đang nhìn cậu chằm chằm, nhưng lúc xem kỹ lại thì không có gì cả, thật là dọa người. Với lại, để tiết kiệm chi phí, Tần Vọng Phong luôn dùng loại ma nơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-103-so-45/1931197/chuong-4-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.