Sự thật cũng đã xác minh được điểm này, từ khi khiêng nó về nhà, đêm nào Tần Vọng Phong cũng có mộng xuân rất kịch liệt. Cậu thậm chí bắt đầu si mê mỗi cái hôn nhẹ, vuốt ve hay xâm nhập của người nọ, hai người hòa thành một thể, tựa như điều mà mỗi cặp tình nhân trên thế giới này đều có.
Hình như cậu đã yêu con người tưởng tượng này rồi. Điều đó khiến cậu thấy mình thật bệnh hoạn.
“Anh rốt cuộc muốn cái gì?” Hôm nay, Tần Vọng Phong không đến tiệm buôn bán nên ở nhà ngồi ngốc với ma nơ canh.
Có lẽ là ảo giác, cho nên ma nơ canh nọ mới như đang cười với cậu.
Tần Vọng Phong vội vã dụi mắt, không ngờ ma nơ canh nọ lại bắt đầu cử động, đôi môi hơi hơi hé mở, thốt ra ba chữ:
“Phó Khải Long.”
“A?” Tần Vọng Phong bị dọa sợ đến mức nhảy dựng lên từ sô pha. Nó còn muốn tự giới thiệu với mình này?
Cậu véo bắp đùi một phát, đau đến nước mắt chảy từng giọt, không phải nằm mơ chứ? Gặp quỷ gặp quỷ rồi, hơn nữa TMD (= cmn) còn là diễm quỷ!
Tần Vọng Phong nâng gối ôm không có chút lực sát thương nào che trước người, nhìn cũng không dám nhìn “nó”… Ây da không phải, có lẽ nên gọi là “anh ta” mới đúng. Cậu run run nói: “Đại ca, tôi với anh không cừu không oán, nếu như trước kia anh có oán khí gì thì cứ đánh thẳng vào người tôi. Nể tình chúng ta đã ngủ mấy buổi tối, nể tình tôi cũng có thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-103-so-45/1931193/chuong-4-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.