Chương trước
Chương sau
Khâu Tử Vinh phát hiện một thanh niên xinh đẹp nằm trong bồn tắm, hơn nữa lại đang trong tình trạng trần trụi. Cậu ta không còn hô hấp và mạch đập, từ góc độ bác sĩ của anh thì chắc chắn cậu ta đã chết rồi.

Anh cực kỳ lãnh tĩnh, cho rằng bản thân gần đây bận rộn công việc nên xảy ra ảo giác. Nhưng ngày thứ hai, ngày thứ ba… Cái thi thể trần truồng đó vẫn nằm trong bồn tắm y như cũ. Với lại không có bất kì dấu hiệu bị thối rửa nào, giống như chỉ đang nằm ngủ.

Khâu Tử Vinh không báo cảnh sát. Nguyên nhân rất đơn giản, thanh niên này có cơ thể và khuôn mặt quá đẹp, anh không nỡ lòng bỏ. Nhưng không còn cách nào khác, anh phải tắm rửa, cho nên đành phải kéo thi thể từ trong bồn tắm ra, lau sạch sẽ rồi đặt lên giường. Ban đêm chỉ cần không tăng ca, Khâu Tử Vinh sẽ lập tức chạy về nhà. Cảm giác được ngủ cùng với cậu ta khiến cho áp lực công việc trong người anh dường như lặng tăm.

Người chết luôn luôn đáng yêu hơn người sống. Là một bác sĩ nên Khâu Tử Vinh luôn có suy nghĩ đó. Thi thể chỉ biết nằm yên, không biết tổn thương là gì cũng như không bao giờ phản bội. Anh đã đặt cho cái thi thể đột ngột tham gia vào cuộc sống của mình một cái tên, gọi là “Thụy mỹ nhân”.

Rất thích hợp với cậu ta, không phải sao?

Khâu Tử Vinh không biết yêu là gì, bởi vì anh rất hay bắt bẻ, đến nay vẫn chưa có ai bất kể là con trai hay con gái làm cho anh rung động. Nhưng hễ đối mặt với “Thụy mỹ nhân”, trái tim luôn bình ổn của anh bỗng chốc như đập loạn xạ.

Hôm nay trước lúc đi ngủ, ma xui quỷ khiến gì khiến anh hôn nhẹ lên mí mắt của thụy mỹ nhân, như một đứa trẻ đang lén hôn nhẹ người mà mình thích. Coi như bị ảo giác, anh cảm nhận được mí mắt thụy mỹ nhân đang run lên. Thứ cảm giác “kích động” này cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện trên người Khâu Tử Vinh. Nhưng hôm nay, anh đã thật sự kích động một phen. Anh còn tưởng thụy mỹ nhân sẽ tỉnh lại, nhưng kết quả lại làm anh thất vọng tràn trề. Cậu ta vẫn nằm bất động như cũ.

Trong truyện cổ tích, thụy mỹ nhân được hoàng tử hôn nhẹ lên môi mới tỉnh lại. Khâu Tử Vinh không dám hôn lên miệng cậu ta, bởi vì anh cảm thấy, trên đời này thuần khiết nhất chính là hôn môi. Nó không giống thứ tình dục khiến người khác trầm mê, cũng không giống một cái ôm ấp hoặc cái nắm tay đơn giản. Hai người chỉ cần hôn môi, trao đổi nước bọt cho nhau thì sẽ như bước vào một thiên đường kỳ diệu.

Khâu Tử Vinh cơ hồ âu yếm toàn thân thụy mỹ nhân, nhưng lại kiên quyết không chạm vào môi cậu ta. Một điều khá kỳ quái là cái cơ thể này làm Khâu Tử Vinh cảm thấy rất quen thuộc, giống như trước đây đã từng vuốt ve một lần rồi. Nhưng anh vẫn không thể nhớ ra bản thân đã từng gặp thụy mỹ nhân ở đâu. Khâu Tử Vinh biết rõ, anh đã thật sự yêu cậu ta, những lúc không thấy được cậu ta thì trong lòng bắt đầu lo lắng không thôi.

Tuy thụy mỹ nhân không bị thối rữa, nhưng cũng không có dấu hiệu của sự sống. Khâu Tử Vinh rất hoảng sợ khi nghĩ đến một ngày nào đó thụy mỹ nhân sẽ bị thối rữa như những thi thể bình thường khác. Cho nên, anh lấy từ bệnh viện một đống túi chườm nước đá, mỗi ngày đều siêng năng đổi cho thụy mỹ nhân.

Đây chính là một cuộc sống lý tưởng, cùng bạn tâm ái chung một chỗ.

************************************

Gần đây các đồng nghiệp đều đang suy đoán, bác sĩ Khâu chắc chắn đã có người yêu, chứ nếu không, lúc thường sao có thể thấy được nụ cười trên khuôn mặt quanh năm lạnh như băng của anh chứ? Quả thực khiến cho người ta cảm thấy ấm áp. Với lại bác sĩ Khâu còn luôn ngây ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, biểu cảm lúc đó, biết ngay là đang nhớ người yêu. Vốn ban đầu là người cuồng công việc, giờ thì vừa đến lúc tan tầm là ba chân bốn cẳng rời khỏi bệnh viện về nhà, không phải đi hẹn hò với người yêu thì là cái gì?

Bóng lưng Khâu Tử Vinh vừa khuất sau cảnh cửa, các y ta lại bắt đầu tám chuyện nhiệt tình. Lúc này, một bác sĩ trung niên mang gọng kính vàng bước qua, cười trào phúng, nhẹ giọng nói: “Bên ngoài giác vàng nạm ngọc, còn bên trong thì thối rữa khủng khiếp.”

“Bác sĩ Trầm, nói bậy sau lưng người khác không phải là người đàng hoàng đâu.” Y tá trưởng liếc đôi mắt trắng dã.

Bác sĩ Trầm là địch thủ của bác sĩ Khâu trong công việc, cạnh tranh với nhau rất kịch liệt. Bác sĩ Trầm bình thường đã không tốt, sau lưng còn làm biết bao nhiêu chuyện xấu hãm hại Khâu Tử Vinh, ai cũng đều biết điều này, nhưng vì ngại ông ta là con rể của viện trưởng, nên mới không dám biểu hiện sự chán ghét ra bên ngoài.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.