Kiệt Thụy Mễ ngáp một cái: “Anh dựa vào cái gì mà nói là không được… Tôi muốn ngủ.”
“Tôi ngủ chung với cậu.”
“Tôi không thích chen lấn với người khác, chẳng phải trước đây anh đều hay ngủ ở sô pha mà?”
“Từ hôm nay trở đi, tôi phải tiến hành quản chế cậu bất kể mọi lúc.” Tôn Ba ra vẻ chính trực, “Vì không để cậu bước vào con đường phạm tội, mong cậu hiểu cho nỗi khổ tâm của tôi.”
“Thần kinh.” Kiệt Thụy Mễ ném gối lên người anh rồi nằm xuống ngủ.
Ai biết Tôn Ba lại theo vào. Cậu vốn định đá anh xuống giường, sau đó nghĩ lại dù sao phòng này cũng là do người ta thuê, mình còn ăn nhờ ở đậu nhà người ta. Làm quý tộc phải có lễ nghĩa và văn hóa đạo đức cơ bản, nếu làm thế thì thật quá đáng. Thế là xê người qua sát mép giường, miễn cưỡng nhẫn nại.
Khoảng thời gian này thật là rất kỳ quái. Cha để cậu chọn một chủ nuôi thích hợp rồi đợi sau khi hoàn thành nhiệm vụ mới được trở lại. Tôn Ba hiển nhiên không đạt tiêu chuẩn vừa ý của cậu, nhưng rời khỏi nhà Tôn Ba mấy ngày, Kiệt Thụy Mễ không có tìm được người nào có thể làm cho cậu sống thoải mái hơn Tôn Ba, cho nên cậu đã trở về. Nhưng điều kỳ diệu hơn là cậu lại nhớ được đường về mà không bị lạc.
“Tiểu Hắc Bì, qua đây một chút đi, cậu ngã xuống mất.” Tôn Ba tốt bụng nhắc nhở.
“Tôi ngủ không được.” Khó có được lúc không nổi giận vì tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-103-so-45/1931133/chuong-15-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.