Khi tâm trí có ý thức, ta đã ở trong lòng bàn tay ấm áp của hắn.
Hắn rũ mắt nhìn ta, đôi mắt trong veo mà hời hợt, sáng tựa vầng trăng.
Hai cánh môi mỏng nhợt nhạt khẽ nhếch lên nụ cười bi thương, ta mơ hồ nghe giọng hắn nhẹ phảng phất giữa không gian: "Bi thu tương tuế vãn, phồn lộ dĩ thành sương."
Giọng nói ôn hòa, trong trẻo tựa một khúc ca có giai điệu chậm rãi ở thế gian, lững lờ như mây, có phần biếng nhác và tùy tiện.
Sau đó, ta lại chìm vào giấc ngủ trong tiếng tụng kinh đều đều của hắn.
Lúc tỉnh lại, ta vẫn ở trong lòng bàn tay hắn.
Hắn nói cho ta biết, ta là từ trên trời rơi xuống, trong lúc hắn ngồi thiền ta đã rơi vào lòng bàn tay phải đang đặt nơi đầu gối của hắn.
Khi đó, hắn nhẹ nhàng hát bằng tiếng Phạn, rồi như chợt cảm thấy điều gì, khi hắn mở mắt ra đã thấy ta thức tỉnh thần trí, cứ thế ta trở thành một tiểu yêu có Phật tính.
Hắn nói nguyên hình của ta tựa như sương như nước, cho dù hắn có gõ gõ mấy lần cái đầu trọc của mình vẫn không biết rốt cuộc ta là sương sớm hay là sương hoa. Cuối cùng hắn quyết định gọi ta là Phồn Lộ, phồn lộ trong câu "phồn lộ dĩ thành sương".
Cho đến bây giờ, ta đã sinh ra và lớn lên nơi cửa Phật của hắn.
Hắn ngày ngày đều tụng kinh, rồi lại chép kinh, thi thoảng mới nói vài lời với ta.
Mặc dù vậy, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phon-lo/2730701/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.