"Nguyệt Tích quận chúa thật là, lăn lộn với nam nhân mà còn dùng chung."
"Haha, nhìn xem, bộ dạng thật đẹp!"
[...]
Đi qua dàn người, càng đến gần khu vực phát sinh ra chuyện thì lời lẽ khó nghe càng tăng vọt. Sắc mặt của nàng, tâm trạng của nàng sớm đã chạm đáy rồi.
Nam Môn Trì Nghiêm vừa đi vừa nhìn tiểu cô nương tâm trạng không tốt kia. Đừng nói không tốt mà nên nói cực kì tệ, đến cả bước chân đi cũng chậm chạp nặng nề. Cư nhiên, quan sát nàng từ lúc gặp mặt đến giờ phút này hắn có thể hiểu vì sao nàng lại trốn đi như vậy.
Hắn ái ngại một lúc rồi ném lấy tay nàng bước đi.
Quy Hải Tương Du bị đụng chạm có phần bất ngờ, nhất thời không nói được gì chỉ có thể để mặc Nam Môn Trì Nghiêm đưa đi.
Đến nơi náo nhiệt nhất, đám đông vây quanh nhiều vô kể. Tất nhiên, lời bàn ra tán vào sẽ nhiều hơn. Với số miệng người thế này có thể ngày mai sẽ loan ra cả thành.
"Nguyệt Tích quận chúa, bộ dạng không mặc gì đúng là xinh đẹp."
"Chậc chậc, đáng tiếc chỉ có thể nhìn."
Quy Hải Tương Du nhịn không được, nàng thoát khỏi tay Nam Môn Trì Nghiên tiến vào đám đông, nàng đứng trước lời bàn tán của họ cố gắng giữ bình tĩnh nói: "Các quan khách nói điều gì vậy? Nguyệt Tích ta vẫn đứng đây, từ khi nào lại thành dơ bẩn trong miệng các vị rồi?"
Bất chợt, đám đông ngưng đọng một hồi, đồng loạt quay sang nhìn nàng, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phon-hoa-viet-ten-nang/2898387/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.