Ai có thể nghĩ tới một người không bao giờ có chủ kiến như Phồn Hoa cũngsẽ có lúc quyết tuyệt không chút lưu tình, không phải đã hứa sẽ giúp anh rồi sao, không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho thật tốt, ngay đến di động cũng tắt luôn. Lại nhìn về phía Diêu Lam đang ngỡ ngàng ngồiđối diện anh, không khỏi cười lạnh trong lòng, có phải nên cảm ơn PhồnHoa hay không, cảm ơn cô cố ý tạo cơ hội cho hai người?!
"Rốtcuộc là anh đã làm gì với Phồn Hoa? Cô ấy không giống loại người lỡ hẹnmà không nói tiếng nào. A...." Nói được một nửa, Diêu Lam đặt cốc nướctrong tay xuống, bỗng nhiên không khống chế được, hét lớn. Cảm giác được ánh mắt tò mò của những người xung quanh trong nhà hàng, cô mới dí dỏmlè lưỡi, bớt phóng túng lại: "Chắc sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốnđấy chứ?"
"Tốt nhất là thế." Bốn chữ không chút liên quan từtrong miệng Kiều Cẩm bay ra, mang theo thái độ bàng quang. Ngón tay thon dài đặt lên lưng dao, hờ hững cắt bít tết, chậm rãi đưa vào miệng.
Có lẽ do thấy được động tắc cắn nuốt bít tết đầy căm phẫn của anh, DiêuLam ngồi bên cạnh thức thời im miệng, đánh giá anh một lát, cảm thấyphải đặt sự an toàn của Phồn Hoa lên trên mọi thứ, hùng dũng chất vấn:"Tạm thời cho em chuyển đề tài một chút, không phải là anh đã ăn sạch cô ấy, rồi không chịu trách nhiệm đấy chứ?"
"Nắm tay cũng cần chịutrách nhiệm sao?" Anh nhíu mày hỏi lại, vẫn cái vẻ không liên quan đếntôi như trước. Cô ta cũng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phon-hoa-ruc-ro/92551/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.