Đôi mắt Kiều Cẩm dần mở lớn, hoài nghi có phải mình đang gặp ảo giác haykhông, nhưng từ khi nào thì ảo giác của anh lại thiếu dinh dưỡng nhưvậy, cư nhiên lại xuất hiện cô gái cổ mộ này. Cô nghiêng người dựa vàocửa nhà anh, bộ dáng vẫn rụt rè như cũ, ló đầu ra nhìn, muốn bước vào,lại không dám nhấc chân.
Anh xoay người, tầm mắt vừa vặn đánh giá bộ dạng rụt rè của cô. Rất nhanh, Kiều Cẩm liền phủ quyết ý tưởng vừarồi, ngược lại cảm thấy ngạc nhiên: "Cô tới đây làm gì?"
NhanPhồn Hoa có được địa chỉ nhà anh cũng không có gì kỳ quái, hẳn là đã hỏi Diêu Lam, bằng không hôm qua cô cũng không có cách nào đưa quyển sổtới; nhưng vấn đề là cô gái có cá tính ngoan ngoãn giống cô, hẳn sẽkhông ra khỏi cửa vào ban đêm mới đúng chứ, chẳng lẽ cô định tự mình đến để xác nhận xem anh đã nhận được quyển sổ kia chưa?
"Tôi,tôi..... Tôi...." Cô há miệng thở dốc, đứng ở cửa không nói gì, cũngkhông nhúc nhích, nói chuyện ấp a ấp úng, hai tay không ngừng vò áokhoác, nhìn ra được cô đang rất khẩn trương. Một lát sau, Phồn Hoa dứtkhoác mím môi, lấy trong túi ra một hộp thuốc: "Cho anh này."
"Cái gì vậy?" Anh khó hiểu nhíu mày, tới gần cô, hai tay nhét trong túiquần, cũng không có ý mời cô vào nhà, chỉ cúi mắt đánh giá vật trong tay cô.
"Không phải anh bị đau bụng sao? Thuốc này rất tốt, tôithường uống, tác dụng phụ cũng không lớn." Cuối cùng cô cũng nói ra được một câu hoàn chỉnh.
"....." Lần đầu tiên, Kiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phon-hoa-ruc-ro/92549/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.