Vài ngày sau, lão phó chủ nhiệm lại gọi Vương Tranh tới văn phòng, thông báo đã tìm được chuyên gia viết lời tựa cho quyển sách của cậu. Vừanghe lão báo tên người đó Vương Tranh liền giật mình. Danh tiếng đốiphương từ lâu đã như sấm bên tai, bao năm nay luôn nhận được rất nhiềusự tán thưởng trong giới học thuật. Lão rung đùi đắc ý ra phết, ba hoarằng lão đã phải tốn công tốn sức để mời được chuyên gia đó thế nào, lại dương dương tự đắc bảo loại người này cũng không thể không giữ thể diện cho lão. Vương Tranh chỉ tổ thấy chán ghét, nhìn chăm chăm vào cái trán bóng lưỡng và hói lồ lộ chỉ có vài ba cọng tóc lơ thơ, không che đượcsự xấu xí hay suy tàn của thời gian của lão. Đã vậy, thỉnh thoảng cáiđầu hói còn ánh lên mấy tia sáng phản quang từ bóng đèn, nom lão như một nồi thịt lợn lắm mỡ, phía trên là một lớp mỡ đen bóng loáng.
Lần này, Vương Tranh đã rút được bài học, không tỏ vẻ ngạc nhiên hay cămgiận nhảy lên vỗ bàn lật ghế, chỉ im lặng ngồi nghe, đôi khi sẽ gục đầunhìn mười đầu ngón tay đang đặt trên đầu gối của mình. Cậu im lặng, nhẫn nhịn nghe lão tự biên tự diễn tự tán thưởng bản thân xong thì cười khẽmột tiếng, lễ phép cảm tạ ơn nghĩa của lão rồi khéo léo nói rằng bảnthảo vẫn còn nhiều chỗ quan trọng cần chỉnh sửa, tạm thời chưa thể giao.
Lão phó chủ nhiệm vì thái độ hết sức thuận theo của Vương Tranh mà vui ramặt, trên đời người hiền lành nhút nhát như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phon-chi/2296661/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.