Từ Văn Diệu cấp tốc chạy về, tới bãi đỗ xe suýt nữa quên khóa xe mà bỏlên nhà. Khi lên tới lầu, tim đã đập nhanh như trống dồn, anh quả thậtkhông dám tưởng tượng xem Vương Tranh sẽ có phản ứng thế nào.
Lúc bình thường, chẳng khó để thương lượng với Vương Tranh, hỏi cậu ăn gìmặc gì cũng đều sẽ hiền hòa gật đầu, khiến người khác cũng dần quenthuộc. Một đứa trẻ lớn lên dưới đôi cánh cường quyền của người mẹ quámức hà khắc, năm tháng qua đi cũng không dám làm điều gì phản nghịchchống lại, vì vậy chỉ có thể, tập thành quán tính nghe theo sự chỉ dẫncủa người khác. Cậu luôn thoái nhượng mọi điều, nhường đường, tránh chỗ, nhường tiền thưởng, ngày nghỉ, và cả chuyên đề nữa, nhường cả. Nhữngchuyện đó, phàm là với người khác thì đã lanh lẹ tranh thủ quyền lợi cho mình, chỉ mỗi Vương Tranh là không làm gì. Dường như suốt đời cậu luônlà người hiền lành dễ chịu, nói năng nhỏ nhẹ, cư xử nhã nhặn, lúc đihoặc ngồi đều khép chặt hai tay không để chúng đung đưa. Nếu không phảivì Vu Huyên thì xác suất Từ Văn Diệu để ý Vương Tranh gần như bằngkhông.©STENT: http://www.luv-ebook.com
Song nếu chỉ vì vậy mà cho rằng Vương Tranh là kẻ nhu nhược thì đã lầm. Cậu là một thanh sắt đượcbọc bông ở ngoài. Mới đầu nhìn vào thì tưởng mềm mại đấy, tới khi nhấcchân đá vào sẽ thấy chân đau máu đổ. Nếu không thì sao một cậu thanhniên ngô nghê chẳng một lần dám đi đâu một mình lại dám về nhà công khai mình là đồng tính, lại còn cãi lại gia đình, dù phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phon-chi/2296656/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.