Từ Văn Diệu sống hơn ba mươi năm, bàn tay bị người ta siết chặt như thế, có thể nói là rất hiếm hoi.
Anh không thích chào hỏi bằng cách bắt tay. Những khi gặp đối tác hay bànchuyện kinh doanh, anh cũng đều tận lực né tránh. Khi ấy, anh sẽ mỉmcười, vỗ vai đối phương, vừa khách sáo vừa nhiệt tình hàn huyên. Còn nếu gặp phải trường hợp không tránh được, anh cũng bình tĩnh học theophương Tây, để hai bàn tay chạm vào nhau không quá ba lóng tay, thờigian chưa đến ba giây, đối phương chưa kịp nhận ra sự khác biệt đó thìnghi thức đã kết thúc.
Phương thức giao thiệp của anh phải nói là rất hoàn hảo, hành động vừa nhiệt tình vừa cởi mở kiểu Mỹ, ánh mắt khicười ánh lên sự thiện chí và vui vẻ. Lúc ôm chào hỏi ai đó, hai cánh tay anh duỗi dài, lực vỗ vào lưng không quá mạnh cũng không quá yếu, khiđối diện với phụ nữ, thì cử chỉ lại tự nhiên thanh lịch và tao nhã.
Anh kỳ thị chuyện bắt tay như thế, lần đầu chính thức gặp Vương Tranh, anhnhìn thấy tay cậu đang băng bó do bị thương, nên mới giả vờ đưa tay ra.
Tại sao anh lại chán ghét chuyện bắt tay đến vậy? Tình nhân trước đây củaanh từng hỏi thế, anh liền chỉ cười, ôm choàng lấy vai người kia rồinói: “Em đã xem phim hay đọc truyện võ hiệp bao giờ chưa? Biết cái gìgọi là mạch môn[1] không? Nói em nghe, thật ra anh là võ lâm cao thủ ẩnthân đấy, nên đời nào lại phơi bày yếu điểm của mình cho người khácthấy?”
[1] Mạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phon-chi/2296629/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.