Cuối cùng Vương Tranh không dẫn Vu Huyên đi ăn món lẩu Trùng Khánh[1] mà cô thích. Nếu là trước kia thì cậu đã chiều theo ý thích của cô rồi.
[1] Món lẩu rất cay nổi tiếng.
Khi còn thanh xuân, người ta vẫn luôn cho rằng thời gian rất nhiều nênthoải mái lãng phí. Sống là phải luôn nhìn về phía trước với những ướcvọng cao vời, nhưng lúc đó còn trẻ người non dạ, nhón chân ngước mắtcũng nhìn không đủ xa, trông chẳng đủ rộng. Thời gian ấy, kích thích tốtên gọi “xuân xanh” chảy xuyên suốt huyết quản Vương Tranh, nên chẳngbiết chùn chân lo sợ là gì, lại thêm nhân tố thúc đẩy là Vu Huyên luônkề cận sát bên, thành ra luôn thích làm chuyện khác người nhằm chứng tỏbản thân. Chẳng hạn như, nửa đêm nửa hôm leo cổng mò vào khu nhà trẻtrực thuộc trường đại học, ngồi hút thuốc uống bia ở vòng quay ngựa sắt, rồi ngước nhìn sao trời mà đinh ninh rằng mình thật sự khác biệt, mainày chắc chắn gây dựng tiền đồ xán lạn, từ ngón chân đến ngọn tóc đềurất có giá trị nhân sinh, dù cả hai đều chẳng biết giá trị đó tên là gì, cụ thể ra sao.
Lúc đó, Vương Tranh nội tâm và Vu Huyên hướngngoại đều có thể thoải mái biến những chuyện trọng đại thành những việcbình thường cỏn con như người ta đánh rắm, còn việc cỏn con đánh rắm nơi công cộng lại trở thành hệ trọng hàng đầu. Mọi chuyện vô hình trung bịhai người bóp méo, phóng to thu nhỏ một cách không tài nào hiểu nổi.
Bao nhiêu năm rồi, Vương Tranh trở thành người ngay cả cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phon-chi/2296624/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.