Ngày hôm sau, trên mạng xuất hiện một bức ảnh Tấn Vị Vị “nắm tay” Nam Nhược. Trong hình Tấn Vị Vị mặc một bộ âu phục đen, tóc tai được xử lí rất tỉ mỉ. Nam Nhược mặc váy lễ phục, gót giày hơi nhọn khiến cô đứng không vững. Dường như cả hai vừa mới xuống xe, Tấn Vị Vị dìu Nam Nhược, tránh để cô bị ngã. Trong hình hai người bọn họ đối mặt nhau, đương nói chuyện. Có blogger tung bức ảnh này và bức ảnh trước kia Tấn Vị Vị cùng ăn cơm với Nam Nhược ở quán cơm ra, lớn giọng nói rằng, chuyện Tấn Vị Vị và Nam Nhược yêu nhau là chắc như đinh đóng cột. Tin tức được đăng tải, chẳng mấy chốc đã leo vào hot-search. Tấn Vị Vị vẫn không biết chuyện gì xảy ra, ngốc ngốc chạy tới hỏi Thẩm Ý Đông, chuyện này nên xử lí như thế nào? Thẩm Ý Đông không nhiều lời với cậu, chỉ bảo cậu đừng làm ra hành động gì cả, cứ để công ty xử lí. Gần đây Tấn Vị Vị tham gia vài show trình diễn, cũng chụp hình mấy cái quảng cáo, căn bản không có nhiều thời gian chú ý tới mấy thứ này. Cậu cũng tin rằng công ty có thể xử lí tốt. Cậu thật sự không nghĩ tới, có quá nhiều rắc rối đằng sau scandal này. Nam Nhược và Tấn Vị Vị nằm trong vòng nhiệt sưu ba ngày. Lúc vừa bắt đầu rất nhiều fans của Tấn Vị Vị tìm tới diss Nam Nhược, nào là nói cô vừa mắt Tấn Vị Vị bởi vì gần đây cậu có chút tiếng tăm, cho nên lôi kéo người ta qua lại. Fans của Nam Nhược thì cảm thấy đối phương là một cái người mẫu chưa đủ lông đủ cánh, vì nổi tiếng mà thủ đoạn gì cũng dùng đến, còn mượn cơ hội lôi kéo Nam Nhược để leo lên. Fans hai bên chửi nhau tới rung trời chuyển đất. Song người trong cuộc đều không lên tiếng, như thể chuyện này không tồn tại vậy. Hai ngày sau các blogger, sử dụng cả hình ảnh lẫn chữ nghĩa tung ra một tin tức nặng kí khác. Nói rằng Tấn Vị Vị là con riêng của Tấn Thành và Vãn Thanh Ngưng, nói cách khác, Nam Nhược chính là chị gái Tấn Vị Vị. Nháy mắt đó fans hâm mộ nổ tung. Trước kia công ty làm một bản giới thiệu về Tấn Vị Vị, nói cậu là một chàng trai nghèo nhưng biết chăm chỉ vươn lên, sinh ra ở cô nhi viện, sau khi nổi tiếng bởi vì muốn nuôi dưỡng những đứa trẻ trong cô nhi viện mà liều mạng làm việc, mỗi ngày nghỉ ngơi đều không quá năm giờ. Bây giờ đột nhiên tung ra tin tức, nói cậu thật ra là con riêng của một người siêu siêu giàu. Người hâm mộ: Đậu móa, đây là chuyện gì đang xảy ra? Ở một diễn biến khác, lúc Thẩm lão gia tử đi đánh golf, vừa khéo gặp Tấn Thành. Hiếm khi Tấn Thành gặp được lão gia tử, cười cười chào hỏi, “Lão gia tử, đã rất lâu rồi không thấy người ạ. Người đi du lịch sao?” “Già rồi, không có chuyện gì làm nên chạy tới Mỹ du lịch một chuyến.” Tấn Thành đi ra ngoài đánh bóng, cùng với lao gia tử đi từ từ về phía trước, “Được như người quả tốt ah, cháu luôn hâm mộ ngài muốn về hưu cũng không được đây.” Lão gia tử làm bộ ngạc nhiên, “Không phải cháu có hai đứa con trai sao, Nguyên Phong chạy đi làm chuyện thằng bé thích, không phải vẫn còn thằng con trai út sao.” “Lão gia tử, người nhớ lầm rồi ạ, nhà bọn cháu chỉ có mỗi thằng oắt Nguyên Phong kia thôi. Cứ cứng đầu không chịu nghe lời, muốn làm chuyện bản thân thích. Haiz.” Lão gia tử cau mày, “Thế chỉ mỗi Nguyên Phong thôi sao? Mấy hôm trước ta tới công ty của Thẩm Ý Đông thì trông thấy thằng bé kia, không phải là con của cháu à?” Tấn Thành nghi ngờ nhìn lão gia tử, vô cùng hoài nghi có khi nào ông cụ này bị bệnh đãng trí của người già không. Nhưng ông ta không dám nói ra. Lão gia tử khó hiểu, “Không phải con cháu nhà cháu sao? Ta thấy thằng bé kia giống hệt lúc cháu còn trẻ í. Sao có thể không phải là con cháu nhà cháu nhỉ?” Tấn Thành càng nghe càng nghi ngờ. “Thằng bé kia có gương mặt y hệt cháu luôn.” “Có thể là người giống người thôi ạ.” Hoàn thành xong nhiệm vụ, lão gia tử lấy di động ra, len lén nhắn cho Thẩm Ý Đông cái tin, “Đã xong.” Thẩm Ý Đông trả lời ông, “Cảm ơn lão tổ tông ạ.” Hiển nhiên Tấn Thành biết, ông ta còn có một đứa con trai nữa. Song năm đó sau khi chia tay với Vãn Thanh Ngưng, bà không để lại một lời đã trực tiếp cao bay xa chạy, tức giận ném thằng nhóc con kia bên lề đường. Sau đó, mặc dù ông ta cảm thấy hối hận muốn đi tìm con trai mình về, nhưng là tìm không được. Những lời lão gia tử nói, hiển nhiên ông ta đặt chúng vào trong lòng. Trở về công ty, ông ta căn dặn thư kí đi điều tra. Chẳng mấy chốc đã có tin tức, đúng là con trai của ông ta. Cậu Tấn Vị Vị kia, quả nhiên là giống hệt Tấn Nguyên Phong khi còn bé, không có nửa điểm khác biệt. Tấn Thành ngạc nhiên không thôi. Ngầm cho người nghe ngóng tin tức của Tấn Vị Vị, nói bóng nói gió kêu người ta chăm sóc cậu nhiều hơn. Song ông ta biết, Tấn Vị Vị muốn trở về Tấn gia là chuyện không có khả năng. Con cọp cái nhà bọn họ rất lợi hại, bằng không năm đó tại sao Vãn Thanh Ngưng tức giận rời đi chứ. Suy xét hết lần này tới lần khác, Tấn Thành cũng không có dự định nhận lại con trai. Trên mạng mọi người vẫn còn bàn tán mãi không chịu ngưng, Nam Nhược bảo Thẩm Ý Đông chú ý tới tình huống phía bên Vãn Thanh Ngưng. Cô cho rằng Vãn Thanh Ngưng sẽ đi tìm Tấn Vị Vị, lại không ngờ chờ được chính là Vãn Thanh Ngưng gọi điện thoại cho cô. Vãn Thanh Ngưng hẹn cô đi ra ngoài nói chuyện. Nam Nhược kể lại chuyện này cho Thẩm Ý Đông hay, bảo thư kí Trương đưa cô đến tiệm cà phê. Mấy ngày này, Vãn Thanh Ngưng về nước và luôn ở trong khách sạn. Có một tiệm cà phê ở tầng dưới, cho nên Nam Nhược đồng ý với bà gặp mặt trong ở tiệm cà phê dưới tầng. Đẩy cửa ra, Nam Nhược nhìn xung quanh một vòng, rất nhanh đã tìm thấy chỗ Vãn Thanh Ngưng đang ngồi bên cửa sổ. Hôm nay bà mặc một độ đồ màu be, tóc buộc thành đuôi ngựa. Nếu không phải dưới khóe mắt có nếp nhăn thì nhìn từ đằng xa, trông bà không khác gì thiếu nữ mười tám. Trên phương diện chăm sóc da dẻ này, Nam Nhược luôn rất khâm phục bà. Cô đỡ eo từ tốn đi tới, ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Vãn Thanh Ngưng. Vãn Thanh Ngưng không cho cô thời gian để giảm xóc, cầm tập tư liệu lên, vung tay lia tới trước mặt cô. “Xem thử cháu đã làm ra chuyện tốt gì?” Lúc trên mạng tung ra tin đồn, Vãn Thanh Ngưng tưởng rằng là bên Tấn Thành giở trò quỷ, không ngờ tùy tiện điều tra lại là do Húc Hoa của Thẩm Ý Đông làm nên. Có thể tưởng tượng được, người đứng sau kế sách này chắc chắn là Nam Nhược. Nam Nhược cúi đầu nhìn, mặt trên của tờ A4 chính là tin tức mà mấy blogger kia đăng trên weibo. “Không sai. Là cháu làm.” Vãn Thanh Ngưng cũng không lấy làm bất ngờ, Nam Nhược luôn như thế này, dám làm dám chịu. Chỉ là bà không hiểu, “Tại sao làm những chuyện này?” Nam Nhược lạnh lùng nhìn bà, không trả lời. “Bây giờ cháu cứng cánh rồi, đặc biệt soi mói để đối phó với dì có đúng không?” “Vâng ạ.” Nghe được câu trả lời này của Nam Nhược, Vãn Thanh Ngưng trợn mắt, vô cùng sốc. Bà nghĩ rằng Nam Nhược dám làm dám chịu, song không hề nghĩ Nam Nhược sẽ có suy nghĩ này, chính là muốn đối nghịch với bà? “Cho dù lúc đó tại sao dì vứt bỏ, nhưng dì là người sinh ra thằng bé, dì là mẹ thằng bé, vì thế dì nên làm tốt chuyện một người mẹ nên làm. Thằng bé có thể làm việc kiếm tiền, không hề hy vọng xa vời rằng dì sẽ cho thằng bé cái gì, chỉ là muốn mẹ và mình nhận lại nhau. Chuyện này không làm khó dì chứ?” “Có khó hay không thì dựa vào lời cháu nói?” “Đương nhiên không dựa vào lời cháu nói rồi, vì vậy dì cần phải làm.” Vãn Thanh Ngưng trợn lớn hai mắt nhìn, “Dì không muốn nhận nó, cũng sẽ không nhận lại nó.” Nam Nhược ngẩn tò te, “Nếu dì không muốn có nửa điểm quan hệ với thằng bé, vậy tại sao lúc trước cô lại sinh thằng bé ra?” Vãn Thanh Ngưng nhìn lồng ngực lên xuống của cô, không nói gì thêm. Nam Nhược cười khẩy, “Cháu phát hiện con người dì quả thật thú vị. Chuyện không cần dì quản, dì lại càng muốn nhúng tay, chuyện dì nên phụ trách, dì ngay lập tức phủi phui trách nhiệm.” Cuối cùng Vãn Thanh Ngưng ngẩng cao đầu rời đi. Hai người chia tay không mấy vui vẻ. Trước khi đi còn cố ý để lại cho Nam Nhược một câu, “Nam Nhược, cháu đừng quên, dù trước hay sau thì dì cũng là dì của cháu. Tất cả những gì bây giờ cháu có được, cũng đều là dì cho cháu. Cháu có thể không cảm ơn dì, nhưng cháu cũng không có quyền chỉ trích dì.” Nam Nhược ngồi im tại chỗ, thở ra dài thượt, cái gì cũng không muốn nói. Cô không biết, tại sao lại có vài người có thể lẽ thẳng khí hùng(*) như vậy, cho dù tổn thương người khác, cũng có thể kiêu ngạo bước đi. (*) Có lý chẳng sợ. Cô ngồi trong tiệm cà phê nửa giờ, suy nghĩ về chuyện ‘Vãn Thanh Ngưng sẽ không nhận lại Tấn Vị Vị, mình nên xử lí chuyện này như thế nào?’ Cô thật sự không muốn để Tấn Vị Vị phải tổn thương nữa. Đứa trẻ kia đã đủ đáng thương rồi. Đi ra khỏi tiệm cà phê, Nam Nhược đỡ eo, chầm chậm bước xuống bậc thang cấp. Lúc đi tới bậc thang cấp cuối cùng, đột nhiên cô bị chuột rút, khiến cô đứng không vững. Cố gắng chịu đựng đi xuống mặt đất bằng phảng, cô lảo đảo hai bước. Thư kí Trương ở cách đó không xa nhìn thấy cảnh này, giật mình, ba chân bốn cẳng chạy tới, đỡ cô: “Bà chủ, người sao rồi?” Nam Nhược xua xua tay, ý nói anh ta đừng lo lắng. Chỉ vào chân mính nói, “Chuột rút!” Thư kí Trương ngồi xổm xuống muốn giúp cô xoa bóp, cố gắng duỗi gân. Mới vừa chạm vào bắp chân cô thì, vô tình nhìn thấy máu đang từ từ chảy xuống chân cô. Anh ta ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt không chút biểu cảm nào của Nam Nhược, “Bà chủ, máu!” Nam Nhược khó hiểu cúi đầu, thì nhìn thấy một dòng máu đỏ tươi đang chầm chậm chảy xuống bắp chân cô, khiến cô cảm thấy không chân thực. Cô cũng không cảm thấy có chỗ nào không thoải mái. Khoảng thời gian này, để có thể tan làm đúng giờ trở về chăm sóc Nam Nhược, cho nên thời gian Thẩm Ý Đông đến công ty rất ngắn, gần như hai ba giờ là đã kết thúc công việc ngày hôm đó. Từ hội nghị này cho đến hội nghị kia, chỉ chọn những điểm quan trọng nói. Văn kiện cần kí tên, chưa từng bỏ sót cái nào. Để có thể giảm thiểu lượng công việc của anh, Thẩm Ninh Viễn đã điều hai vị quản lí đến giúp đỡ, song Thẩm Ý Đông vẫn rất bận. Lúc nhận được điện thoại của thư kí Trương, Thẩm Ý Đông đương mở hội nghị. Điện thoại được kết nối, Thẩm Ý Đông chợt có cảm giác lo lắng, “Chuyện gì vậy?” Thư kí Trương ở đầu bên kia điện thoại vội vã báo cáo, “Thẩm tổng, bà chủ xuất hiện dấu hiện sinh non, hiện đang ở trong bệnh viện. Bác sĩ còn nói bảy tháng vẫn ra máu, thai nhi không ổn định.” “Rầm” một tiếng Thẩm Ý Đông ném tập tài liệu xuống bàn, cái gì cũng không nói, mặt mày tối sầm lao ra khỏi phòng họp. Tất cả mọi người đều ngẩn tò te. Từ trước tới nay bọn họ chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Thẩm Ý Đông. Anh chạy như bay đến bệnh viện, đi tới phòng bệnh, nhìn thấy Nam Nhược nằm ở trên giường bệnh, có bác sĩ đang kiểm tra cho cô. Nam Nhược nhìn dáng vẻ thở hồng hộc của anh, mở miệng an ủi: “Không có chuyện gì đâu, đừng lo lắng.” Lúc này anh mới bình tĩnh trở lại. Đi tới hỏi bác sĩ: “Tình huống của cô ấy thế nào?” “Mệt mỏi quá mức, tạm thời thai nhi đã ổn định, tốt nhất là đừng làm ra hành động gì mạnh, cần an tâm dưỡng thai.” Anh men theo mép giường lặng lẽ nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng bóp bóp lòng bàn tay. Cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, “Có cảm thấy khỏe không?” “Ừm. Nếu không phải thư kí Trương nhìn thấy máu, thì em cũng không có cảm giác gì.” Anh ngồi xuống một bên giường, đặt tay cô tới bên má, “Về sau cẩn thận một chút, được không? Sắp thì hù tôi chết sượng rồi.” Cô ngước mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của anh, gật đầu. “Thư kí Trương nói, hôm nay em đi gặp Vãn Thanh Ngưng?” Nam Nhược muốn ngồi dậy, lại bị anh ngăn cản, “Ngoan ngoãn nằm đi.” Sau cùng, cô chỉ có thể tựa trên đùi Thẩm Ý Đông, tiếp tục nằm. “Là dì ấy gọi điện cho em, nói muốn gặp mặt. Em còn rất ngạc nhiên.” Anh đưa tay ra xoa xoa tóc cô, “Bà ấy tìm em nói chuyện gì?” “Đến hỏi em tại sao đi quản chuyện không đâu, công bố thân thế của Tấn Vị Vị với công chúng.” Thẩm Ý Đông chau mày, nghe cô nói tiếp: “Có lúc em cảm thấy em không thể nào đoán được suy nghĩ của dì ấy. Trông dì rất hung hăng, song có lúc đúng là vì muốn tốt cho em, có thể phương thức dì ấy làm không đúng cho lắm. Có thể là do trước giờ dì ấy không biết cách đối xử dịu dàng với người khác, cho dù là muốn tốt với người khác thì cũng sẽ giấu sự châm chọc vào trong lời nói. Khiến cho người ta không thể nào tiếp thu được.” “Em không cần phải để ý mấy cái này. Bây giờ em đã không còn sống với bà ấy nữa rồi. Huống chi, một người như vậy thì cho dù em có nói gì đi nữa, bà ấy cũng sẽ không nghe lọt. Đây là em nói.” Nam Nhược cọ cọ vào bắp đùi anh, “Vâng. Dì ấy vốn không nghe lọt thứ gì.” Cô trở mình, nằm thẳng, nhìn thẳng vào mắt anh, “Anh biết dì ấy nói gì không? Dì ấy nói sẽ không nhận lại Vị Vị.” Cô thở dài, “Vãn Thanh Ngưng là người như vậy, luôn để bản thân mình sống thật rõ ràng. Bà ấy không phủ nhận tin em tung ra, chính là nói rõ, bà ấy điều tra xong tường tận, hoặc là đã kiểm tra DNA, hoặc là điều tra theo hướng khác, dù sao dì ấy cũng đã xác nhận Vị Vị là con của dì ấy và Tấn Thành. Bằng không dì ấy cũng sẽ không thẹn quá hóa giận. Nhưng, dì ấy đã nói không nhận lại Vị Vị.” Là người đứng bên ngoài câu chuyện, Thẩm Ý Đông không có ý định đánh giá quá nhiều. Anh chỉ yên lặng nghe cô nói. Cô vô tình nhúc nhích một chút, vừa khéo đè lên chỗ đó của anh. Anh dịch đầu cô ra một bên, rồi cũng tựa lưng lên vách tường. Lúc lơ đãng ngẩng đầu lên, vậy mà nhìn thấy Tấn Vị Vị đang đứng ở cửa phòng bệnh. Anh vỗ vỗ vai Nam Nhược. Nam Nhược ngẩng đầu lên nhìn anh, men theo ý tứ anh ra hiệu nhìn về phía cửa. Tấn Vị Vị mặc một chiếc áo jacket đen, lưng hơi khom, đứng ở cửa, trên mặt là hai hàng nước mắt chảy dài. Nam Nhược choáng váng. Cô không nghĩ sẽ phát sinh ra loại tình huống máu chó như thế này, đột nhiên không biết nên nói gì. Tấn Vị Vị cắn môi nhìn cô, quai hàm bạnh ra, song vẫn không thể kìm chế được phát ra tiếng nức nở. Sắc mặt Nam Nhược cứng đờ, há miệng muốn nói dăm ba lời an ủi. Một giây sau cô nghe được Tấn Vị Vị cất giọng với âm mũi, hỏi, “Bà ấy không thích em, thậm chí không muốn nhận lại em sao?” Cô hít sâu một hơi, “Không nhận thì không nhận.” Tấn Vị Vị khụt khịt mũi, lại muốn khóc, “Nhưng, bà ấy là mẹ em!” “Bà ấy đã không muốn nhận lại em, em có đi tìm bà ấy cũng vô dụng.” Cô luôn là người lí trí như thế. Song có mấy lời lúc nói ra, đến ngay cả cô cũng cảm thấy tàn nhẫn. Lời này vừa nói ra, nước mắt Tấn Vị Vị lại bắt đầu rơi. Nam Nhược thở dài, nhìn cậu nói, “Lại đây.” Một chàng trai mười chín tuổi, thật ra đang từng bước trở thành một người đàn ông. Song vẫn là một đứa trẻ thơ ngây. Chạm vào góc sâu nhất trong lòng, có làm sao cũng không kìm được nước mắt. Tấn Vị Vị giơ mu bàn tay lên chà trái chà phải mấy lần, đi về phía Nam Nhược. Sau khi đứng ở cuối giường, nhìn Nam Nhược với đôi mắt đỏ ửng. Giọng Nam Nhược không tính là nhẹ nhàng, rất bình tĩnh. Cô nói, “Kể cả bà ấy có nhận lại em hay không, chị mãi mãi là chị của em.” Khóe môi Tấn Vị Vị cong lên, lại muốn khóc rồi. Lần này, hiếm khi thấy Nam Nhược không khiển trách cậu, lại nói thêm, “Chị sẽ cho em một gia đình.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]