Luyện tập suốt một ngày, Nam Nhược đói tới hoảng.
Thẩm Ý Đông cũng không sốt ruột hỏi mà là đưa cô trở về nhà.
Bảo mẫu đã chuẩn bị xong bữa tối, anh nắm lấy tay cô dắt cô đi đến trước bàn ăn, xới cho cô một chén cơm, sau đó lấy một cái chén khác múc canh cho cô, đặt ở phía bên tay phải.
Rồi mới ngồi xuống, vừa ăn vừa hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
“Vào cái ngày đầu tiên em đến Húc Hoa í, có người rất ngây thơ bảo em mang xoài đến thăm ê. Anh có nhớ không?”
Thẩm Ý Đông sờ sờ mũi, bèn mường tượng lại chuyện cũ, luôn cảm thấy hồi đó ngáo chó quá thể rồi.
“Ngày đó sau khi ra khỏi phòng làm việc của anh, đột nhiên Tấn Vị Vị chạy đến trước mặt em nói với em rằng, thằng bé không được chia xoài với lại muốn thêm weixin của em.”
Anh bỗng ngẩng đầu lên.
Nhưng lại nhớ tới thằng oắt kia có thể là em vợ của anh, bằng vậy mới dằn cơn giận trong lòng xuống.
“Một người đàn ông, lần đầu tiên gặp mặt đã biết em là ai, còn nằng nặc muốn thêm weixin của em. Thành thật mà nói, em không thể không nghi ngờ.”
Nam Nhược uống một ngụm canh, “Cho nên em đã tìm người điều tra Tấn Vị Vị.”
Thẩm Ý Đông gắp cho cô một miếng thịt sườn.
Nghĩ bụng, quả nhiên là người phụ nữ của anh, há có đơn giản.
“Tấn Vị Vị lớn lên ở cô nhi viện, vì vậy mấy chuyện hồi bé cũng không khó để điều tra. Người bên kia điều tra được rằng từ khi còn nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phoi-sung/747242/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.