9.
Sau khi cãi nhau, tôi và Phó Yến Từ không nói chuyện với nhau nữa.
Nói chính xác hơn là anh ấy không hề quay về.
Mỗi ngày khi tôi đi làm về, căn nhà trống trải và chỉ có một mình.
Thực ra người nên ra đi nhất chính là tôi.
Sau khi suy đi nghĩ lại, tôi đã đi làm đơn ly hôn.
“500.”
“Không phải chỉ có mấy tờ giấy sao? Sao lại đắt như vậy?”
Ông chủ cũng không thèm quay đầu lại: “Nếu không ly hôn được thì đừng làm.”
Hơi thở của tôi nghẹn lại trong cổ họng và có ai đó vỗ nhẹ vào vai tôi.
“Cô bé ơi, bên kia đường còn có một hàng nữa, rẻ lắm.”
Là một ông cụ, chống nạng gỗ lê, mặc quần áo màu đen, khí chất tao nhã.
Chờ sau khi đánh máy xong, tôi trở về nhà với tờ đơn ly hôn, ông cụ chỉ đường cho tôi vừa rồi đang ngồi trên ghế sô pha ở nhà.
“Ông là, ông nội Phó?”
“Cháu là Tiểu Ôn à?”
“Cháu chào ông.”
Cứu tui, bị bắt quả tang ly hôn với cháu trai ông, chuyện này giải thích thế nào đây?
Tôi ngồi với ông nội một lúc rồi lấy ấm trà ban đầu đinh tặng cho ông xuống, ông nội yêu thích không nỡ buông tay.
“Vốn dĩ cháu nên tự mình đưa nó cho ông vào ngày mừng thọ nhưng hôm đó cháu có chút việc nên không đi được, cháu xin lỗi ông.”
“Không sao, tên nhóc đó tới rồi. Sau khi nghe điện thoại, vẻ mặt thay đổi, vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pho-tinh/3315446/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.