Chương trước
Chương sau
Ngực Lâm Chi Hạ bị bại lộ, đâu chỉ mỗi như vậy.
Giữa các nút áo sơ mi có một khoảng cách vốn dĩ bằng phẳng nhưng lại bị vú lớn đè ép gắt gao, khiến chúng căng ra tạo thành một khe hở.
Như là cái miệng nhỏ mở rộng, có thể trực tiếp nhìn thấy vú trắng đầy thịt, còn có cả khe vú sâu hút.
Cô rõ ràng có mặc quần áo nhưng bộ dạng sắc tình này lại giống như không mặc.
Lâm Chi Hạ chỉ là nhìn thoáng qua, không dám mở to hai mắt mà nhìn, cô cảm thấy thẹn thùng đều đã bị đánh tan.
"Em không cần mặc như vậy, cởi ra, mau cởi ra." Cô hoảng loạn bám lấy bả vai của Phó Hàn Xuyên, đây hẳn là lần đầu tiên cô chủ động yêu cầu Phó Hàn Xuyên làm chút gì đó.
Cho dù là đem quần áo trên người cô cởi xuống, trần trụi nửa người trên, cũng không nghĩ như vậy có gì không thích hợp.
Chỉ là cô vừa mới động, bầu vú to tròn cũng bắt đầu động theo, lắc qua lắc lại, trên áo sơ mi là một trận nhũ diêu.
Vải áo căng chặt không thể kiềm lại được, hơn nữa, vú cô như là muốn từ trong áo sơ mi nhảy ra ngoài, thật vất vả mới cài lại được nút áo sắp hỏng.
Ngần ấy năm, năm tháng ăn mòn đâu chỉ vải dệt, nút áo cũng trở nên yếu ớt, chịu không nổi lực, 'phựt' một tiếng, vải trắng một đoạn rồi lại một đoạn kéo nhau mở ra.
Liền ở ngay lúc này, 'lách cách' một tiếng...
Chỉ trắng vừa đứt, cúc áo cũng liền rơi, còn vừa vặn cọ qua gương mặt của Phó Hàn Xuyên, sau đó mới rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang thâm thúy.
Ngay cả Phó Hàn Xuyên cũng không dự đoán được thế nhưng sẽ phát sinh loại chuyện này.
Anh dở khóc dở cười, trong lúc nhất thời không biết phản ứng như thế nào. Hình như anh bị nút áo bắn lên mặt làm cho bị thương, chỗ vừa bị cọ qua liền nóng lên.
Lâm Chi Hạ trơ mắt nhìn một màn này, không những chỉ bị đứt mà ngay cả dây thần kinh trong đầu cô cũng theo đó mà đứt đoạn.
Cô lập tức đỏ hốc mắt, nước mắt ngập tràn ở đáy mắt, cảm thấy vừa thẹn vừa ủy khuất, nức nở mà khóc.
Thấy cô khóc, Phó Hàn Xuyên vội vang đem người ôm vào trong lồng ngực, để cô ngồi lên trên đầu gối của mình, ôm giống như con nít mà nhẹ vỗ về phía sau lưng, không ngừng an ủi.
"Không có gì phải khóc, chuyện này rất bình thường. Là quần áo không vừa mà thôi, không phải do em sai."
Lâm Chi Hạ ôm chặt cổ anh, cả khuôn mặt đều chôn ở bên trong, không muốn ngẩng đầu lên, thanh âm rầu rĩ truyền tới.
"Không... không vừa, anh còn muốn em mặc."
"Nếu em không mặc, làm sao chúng ta lại biết nó không vừa." Phó Hàn Xuyên trợn mắt nói dối, một chút cũng không chột dạ, rốt cuộc vừa rồi người hưởng được tình thú cũng là anh.
"Anh..." Thanh âm của Lâm Chi Hạ vẫn nghẹn ngào. Ngày thường nói không lại Phó Hàn Xuyên, lúc này lại càng không nghĩ ra lí do gì để thoái thác, chỉ có thể bất đắc dĩ oán giận nói: "Đều là anh sai, là anh một hai bắt em phải mặc."
"Được được được, đều là anh sai. Anh không nên ép em mặc quần áo không vừa người, cũng không nên miễn cưỡng cài nút áo, làm đứt nó, tất cả đều là anh sai." Phó Hàn Xuyên thỏa hiệp nhận sai, dáng người cúi thấp, thái độ cũng thực thành khẩn.
Chỉ là anh nói nhưng rõ ràng mang theo chế nhạo.
Lâm Chi Hạ chôn đầu, siết chặt lòng bàn tay rũ phía sau lưng anh, lầu bầu nói: "Anh còn nói, không cho nói."
"Không cho nói cái gì? Là quần áo? Hay nút áo?" Phó Hàn Xuyên giả vờ không hiểu.
Lâm Chi Hạ vừa thẹn vừa bực, liền giả vờ như đà điểu, không chịu đi xuống.
Tới khi cô đứng lên, nước mắt đảo quanh hốc mắt, hai mắt trừng Phó Hàn Xuyên, thấy được trên khuôn mặt anh toàn là tươi cười khó giấu.
Đột nhiên lập tức hiểu ra.
"Phó Hàn Xuyên, anh cố ý. Anh chính là cố ý!" Cô xấu hổ, đỏ mặt, nước mắt ứa ra, buồn bực cắn môi, hận không thể một ngụm cắn lên da thịt Phó Hàn Xuyên.
Phó Hàn Xuyên mặc kệ, muốn đánh muốn chửi đều tùy cô.
Lâm Chi Hạ luôn là quá ngoan, quá nghe lời, anh thật là thích, nhưng lại càng thích ánh mắt tươi đẹp, thích bộ dáng giận dỗi của cô.
Chẳng sợ cô hung hãn kêu tên anh, bộ dáng tức giận, xấu hổ buồn bực anh cũng thích.
Khi cô vừa mới đẩy cửa tiến vào, thần sắc bàng hoàng, tiều tụy kia, anh nhìn không sót chút gì.
Phó Hàn Xuyên liếc mắt đưa tình, chăm chú nhìn. Trong đôi mắt đen nhánh, thâm thúy tất cả đều là ôn nhu cùng sủng nịnh.
Lâm Chi Hạ kiềm lòng không được mà say mê trong đó, quên mất bầu ngực đang bại lộ đầy sắc tình, quên mất vừa rồi vừa bị anh trêu đùa, thế là nước mắt ủy khuất cũng dừng lại, ngây ngốc mà nhìn anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.