Lâm Chi Hạ nghe được tiếng tim mình đập mạnh, 'thình thịch thình thịch' như có một con nai nhỏ đang chạy loạn trong ngực.
Cô mặc đồng phục cao trung, ngây ngô nhớ lại thời gian đi học.
Cô là một học sinh bình thường, không có vẻ ngoài xinh đẹp, không có thành tích xuất sắc, càng không có bối cảnh đáng giá để khoe, hơn nữa tính cách còn hướng nội, thậm chí có khi còn làm mọi người xem nhẹ sự tồn tại của cô.
Tuy rằng như thế, nhưng thời thiếu nữ của cô vẫn giống như người thường, từng trộm thích thầm một thiếu niên.
Người nọ là giáo thảo của trường, vừa cao vừa soái, còn ở buổi tiệc tối của trường biểu diễn ca khúc Rock & Roll, một ca khúc thinh hành được vô số nữ sinh yêu thích.
Lâm Chi Hạ cũng ở tiệc tối hôm đó chú ý đến hắn, tiếng ca trầm tĩnh, tiêu sái tự tại, càng hâm mộ hắn có thể sống tùy ý, lóa mắt như sao sáng trên bầu trời.
Khi đó, cô rất rung động, tim lại chưa từng đập lợi hại đến như thế, giống như muốn nhảy ra ngoài.
Sau đó, người kia tốt nghiệp. Lại mấy năm đi qua, ký ức của Lâm Chi Hạ mơ hồ, thậm chí còn không nhớ được thiếu niên kia mặt mũi ra sao.
Nhưng là cô có thể khẳng định, người kia tuyệt đối không đẹp như Phó Hàn Xuyên.
Ở trong mắt Lâm Chi Hạ, Phó Hàn Xuyên không chỉ đơn giản là anh tuấn soái khí, anh có sự ưu việt từ trong xương cốt, còn có hơi thở thành thục mê người. Tất cả đều là tập hợp hoàn mỹ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pho-tien-sinh-va-pho-phu-nhan/1032903/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.