Lâm Chi Hạ từ dưới nhìn lên Phó Hàn Xuyên, rõ ràng cô không thấy biểu tình của anh lúc này nhưng lại hiểu cường thế cùng thâm ý của anh.
Cô trầm mặc, tựa như suy nghĩ.
Từ góc độ của Phó Hàn Xuyên anh nhìn thấy cô càng rõ ràng hơn, thậm chí có thể nhìn thấy một mảnh ửng hồng trên khuôn mặt trắng nõn của cô. Dục vọng đã xuất hiện, lúc này anh sẽ không buông tay, cho dù Lâm Chi Hạ không muốn anh cũng sẽ buộc cô tiếp tục.
Trong lòng anh kiên định không gì lay chuyển được, bàn tay âm thầm tăng thêm lực đạo vuốt ve.
Ngay ở lúc này, Lâm Chi Hạ nhẹ giọng hỏi: "Nếu… Nếu em làm, anh có thể đừng tức giận không?"
"Có thể." Phó Hàn Xuyên không chút do dự trả lời. Anh căn bản không thèm để ý việc mình có tức giận hay không, chỉ để ý nửa câu nói phía trước của Lâm Chi Hạ.
Cho dù cô đưa ra điều kiện khác, anh cũng sẽ không chút do dự mà gật đầu đáp ứng.
Lâm Chi Hạ vẫn còn không yên tâm, lại hỏi một lần nữa: "Sự việc buổi chiều, anh cũng không thể lại tức giận."
Cô ngủ một giấc cũng vẫn không rõ ràng vì sao mà anh lại tức giận, chỉ hy vọng là anh không cần tức giận, như thế sẽ không để cô một mình ở lại.
"Được."
Phó Hàn Xuyên như cũ cho phép. Trong đầu anh rất nhanh hiện lên một ý niệm, không nghĩ Lâm Chi Hạ vẫn luôn nhớ kỹ…
Bất quá trọng điểm trước mắt là tay của Lâm Chi Hạ đã phóng tới trên đũng quần của anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pho-tien-sinh-va-pho-phu-nhan/1032921/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.