Phó Hàn Xuyên thấy vậy, nhưng vẫn đem Lâm Chi Hạ giám sát chặt chẽ. Đôi tay cô che lên bụng nhỏ, hoảng loạn nói: "Không cần kiểm tra, em có… em có nhét vào!" Kiểm tra? Phó Hàn Xuyên đối với sự thuận theo của Lâm Chi Hạ rất có sự tin tưởng, cũng không nghĩ sẽ làm như vậy, mà ngược lại là Lâm Chi Hạ nhắc nhở anh kiểm tra. Chẳng qua bây giờ mới là buổi sáng mà mặt Lâm Chi Hạ đã đỏ thành như vậy, nếu như trêu đùa quá mức, nói không chừng sẽ không có bữa tiệc lớn buổi tối đâu. Phó Hàn Xuyên khôn khéo lưu loát, biết chừng mực mà dừng lại. "Được, anh tin tưởng em, chúng ta nên mau ra cửa thôi, vừa rồi đồng nghiệp của em đã gọi điện tới thúc giục." "Thật vậy sao? Bọn họ sao lại nóng vội như vậy. Hiện tại là mấy giờ rồi anh?" Lâm Chi Hạ vội vàng muốn nhìn thời gian, nhưng bàn tay lại bị Phó Hàn Xuyên gắt gao mà nắm lấy, mười ngón tay nắm chặt, lôi kéo đi nhanh về phía trước. Mới vừa đi vài bước, cô kéo kéo cánh tay Phó Hàn Xuyên, nhỏ giọng năn nỉ: "Anh chậm một chút, đừng đi nhanh quá." Tiểu huyệt của cô còn chứa đồ vật, thời điểm chân bước đi tiểu huyệt cũng bị cọ xát, làm trứng rung hàm chứa bên trong cũng cọ vào vách huyệt. Phó Hàn Xuyên không cần quay đầu lại cũng có thể hình dung ra gương mặt của Lâm Chi Hạ đã đỏ bừng, thời điểm cô nói câu "Anh chậm một chút, đừng đi nhanh quá." giống với trên giường như đúc. Anh không tiếng động mà giương khóe môi lên cười trộm, ngũ quan anh tuấn lập tức nhu hòa, biểu tình trên mặt hôm nay xán lạn như ánh mặt trời. Nếu đã muốn che giấu thân phận mà vẫn đi chiếc siêu xe giá trị xa xỉ kia thì quá mức rêu rao, nên hai người tay cầm tay, ngồi trên xe buýt. Vừa lúc gặp giờ cao điểm, trên xe đừng nói ngồi, ngay cả vị trí đứng cũng không có, nơi nơi đông nghịt người. Lâm Chi Hạ bị ép vào trong lồng ngực của Phó Hàn Xuyên, đỉnh đầu bị cằm anh tựa vào, thân thể mảnh khảnh cơ hồ bị lồng ngực rộng lớn bao phủ, có thể ngửi thấy mùi nước hoa Cologne nhàn nhạt trên người anh. Phó Hàn Xuyên một tay bắt lấy lan can, một tay vòng ở eo Lâm Chi Hạ, không để cô bị người khác lấn ép. Mi tâm anh nhíu lại, có chút tự trách, vốn là anh nên chuẩn bị chu toàn thêm một chút. Lâm Chi Hạ cúi đầu, lại không nghĩ như anh. Ngược lại ngực của cô đột nhiên bùm bùm mà nhảy lên lợi hại, so với lúc nhét trứng rung vào trong tiểu huyệt còn muốn khẩn trương hơn. Trừ bỏ một lần yêu thầm, tuổi dậy thì của Lâm Chi Hạ chưa từng có tình yêu vườn trường, cũng chưa từng quen bạn trai, nhưng cô đã từng nhìn thấy có đôi tình nhân ở trên xe buýt, ở trong góc lớp học, châu đầu ghé tai thân mật dựa sát vào nhau, cô rất hâm mộ họ. Cô cùng Phó Hàn Xuyên thân cận, kết giao sau đó kết hôn, cái gọi là hẹn hò đơn giản là cùng ăn cơm, cùng xem phim, cũng chưa từng phát sinh việc lãng mạn nào cả. Mà hiện tại, bọn họ mặc đồ đôi, tay nắm tay, sắp tham gia một chuyết du lịch hai ngày hai đêm, cô hưng phấn như khi còn nhỏ chờ mong được đi chơi xuân. Cô thậm chí còn quên mất sự tồn tại của vật nào đó trong tiểu huyệt mà ở trong hơi thở của Phó Hàn Xuyên dần dần thích ứng xung quanh. Chờ Phó Hàn Xuyên và Lâm Chi Hạ đến điểm tập hợp đã có chút trễ, các đồng nghiệp khác đều đã ngồi chờ sẵn trên xe, bọn họ bước lên xe với cái nhìn chăm chú của mọi người. Lần này đổi thành Lâm Chi Hạ lôi kéo Phó Hàn Xuyên, hai người một đường đi đến vị trí sau của xe. Những ánh mắt đó phần lớn là dừng ở trên người Phó Hàn Xuyên, tất cả đều tò mò mặt mũi anh trông như thế nào, có người thậm chí còn chủ động chào hỏi. Phó Hàn Xuyên có thân phận như thế, trường hợp gì mà chưa từng gặp qua, đây đơn giản chỉ là chút lòng thành mà thôi. Khi người ta hỏi công việc của anh là gì, sắc mặt anh không đổi mà nói mình chỉ là một viên chức nhỏ bình thường. Thật là… rất bình thường... Thời điểm Phó Hàn Xuyên giao tiếp, Lâm Chi Hạ đang nhìn chằm chằm vào điện thoại. Wechat của cô đã bị oanh tạc rồi, những lời này không thích hợp nói trước mặt Phó Hàn Xuyên nên tất cả mọi người trong nhóm anh một câu tôi một câu, hỏi đến không trả lời kịp. Thậm chí còn có người nhắn tin riêng với cô. "Chi Hạ, bạn trai của cô thật quá đẹp trai, trách không được cô ngay cả giám đốc Chu cũng đều không cần." Cuối câu còn thả một cái ngón tay cái tán thưởng nữa. Trong lúc nói chuyện phiếm, đột nhiên có người nói một câu: "Chi Hạ, bạn trai của cô nhìn rất giống một người, người đó…" Lâm Chi Hạ nghe thấy những lời này, tim nhảy tới tận cổ họng, ngàn vạn lần không thể bại lộ thân phận của Phó Hàn Xuyên. Liền ở ngay lúc này, lãnh đạo công ty đột nhiên phát cho mỗi người một cái bao lì xì, lập tức hòa tan nội dung cuộc nói chuyện, tất cả mọi người vội vàng đi đoạt bao lì xì. Lâm Chi Hạ cũng vì vậy mà tránh được một kiếp. Thuận tiện nhận lấy bao lì xì vừa đoạt được, thở phào một hơi. Mới vừa buông di động, lại nhìn đến Phó Hàn Xuyên đang nghiêng đầu chăm chú nhìn cô. Hai mắt sáng ngời có thần đằng sau mắt kính cười hỏi cô: "Sợ hãi như vậy sao? Là sợ thân phận của anh bị người khác phát hiện, hay là…" Anh kề sát vào bên tai Lâm Chi Hạ, đè thấp thanh âm tiếp tục nói: "Hay là sợ bí mật trên người em bị người khác phát hiện." Lâm Chi Hạ vừa mới thả lỏng lại lập tức căng thẳng, vội vàng che miệng Phó Hàn Xuyên lại. Cô nhỏ giọng nói: "Anh không được nói, ngay cả nhắc đến cũng không được." Phó Hàn Xuyên không kéo tay cô xuống, ngược lại đôi môi ở trong lòng bàn tay cô khẽ cười. Nếu không thể nói, chi bằng trực tiếp làm ~ - ----------------------------- Lâm Chi Hạ: Tôi là một người chú trọng tình cảm. Phó Hàn Xuyên: Chẳng lẽ tình cảm của anh biểu đạt còn chưa đủ rõ ràng? Hôm nay Phó tiên sinh và Phó phu nhân như cũ bằng mặt không bằng lòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]