Chương trước
Chương sau
Đem nó mang vào, chúng ta liền ra cửa.
Lâm Chi Hạ nhìn vật nhỏ trong tay, cuối cùng cũng hiểu ra ý vị uy hiếp trong lời nói của Phó tiên sinh.
- ---------------
Lòng bàn tay Lâm Chi Hạ từng đợt nóng lên, trong lòng có xúc động muốn đem vật nhỏ kia vứt đi.
Nhưng mà thân hình cao lớn của Phó Hàn Xuyên lại đứng chắn trước mặt cô, bả vai dựa vào vách tường, một bộ dáng ung dung cứ như vậy mà đứng, hơn nữa hôm nay anh thay đổi phong cách nên sinh ra vài phần khí chất lưu manh.
Lâm Chi Hạ nhìn Phó Hàn Xuyên rồi lại nhìn vật nhỏ kia, ngơ ngẩn không nhúc nhích.
Phó Hàn Xuyên cũng không nóng lòng, yên lặng mà chờ, lại làm như không có gì mà nói một câu: "Muốn cần anh hỗ trợ sao?"
Hỗ trợ, nhét vào trong.
Lâm Chi Hạ nhịn không được lại nhớ tới cảnh ngón tay Phó Hàn Xuyên ở tiểu huyệt ra ra vào vào, gương mặt trắng nõn lập tức ửng đỏ, khẩn trương nắm lòng bàn tay, dùng sức đẩy đẩy Phó Hàn Xuyên.
"Em mới không cần!"
Ngay sau đó cô nhanh chóng chạy về cửa phòng thay đồ.
Chờ khi cô một mình trong phòng thay đồ im ắng, miệng nhỏ thở phì phò, mới kinh ngạc phát hiện ra đây là 'nghe lời' trong câu nói của Phó Hàn Xuyên.
Giống như… lại bị lừa?
Tựa như ngày đó, cô bị Phó Hàn Xuyên dụ dỗ mặc vào trang phục cao trung, từng bước một, không biết như thế nào liền rơi vào bẫy rập của Phó Hàn Xuyên.
Lần này cũng như thế, nghĩ đến sáng sớm ở trong diễn đàn công ty sôi nổi, cô thật sự nghĩ không ra lí do để rời khỏi buổi du lịch công ty, cũng không có thời gian ở riêng cùng Phó Hàn Xuyên.
Sau khi giãy giụa tới lui, Lâm Chi Hạ hít sâu một hơi, cởi quần áo ngủ, lại kéo quần lót xuống.
hoa huy*t tuyết trắng giữa hai chân bại lộ trong không khí, một đóa tiểu kiều hoa nhỏ hẹp, hai bên cánh môi cũng đều là nhan sắc phấn nộn.
Lúc tắm rửa cũng có lúc cô sờ qua hoa huy*t, nhưng không giống như Phó Hàn Xuyên, anh đối với tiểu huyệt là yêu sâu sắc, luôn là yêu thích đến không muốn buông tay.
Lâm Chi Hạ suy nghĩ tới lui, lại nghĩ tới Phó Hàn Xuyên ngoài cửa, vội vàng hoàn hồn.
Trứng rung trong lòng bàn tay không lớn, không bằng một nửa nhỏ côn th*t của Phó Hàn Xuyên. Đơn giản là một viên tròn vo làm từ silicon, không tính là quá ngạnh.
Nhưng Lâm Chi Hạ lại có một ít khó khăn, cô không biết làm sao để đem vật nhỏ này nhét vào tiểu huyệt. Phải biết rằng cô đã từng thử dùng băng vệ sinh dạng ống, chỉ cảm thấy vừa thô vừa đau, vẫn luôn nhét vào chưa thành công, càng miễn bàn đến trứng rung.
Đang lúc cô khó xử, ngoài cửa truyền đến thanh âm của Phó Hàn Xuyên.
"Trong ngăn kéo bên trái có dịch bôi trơn, em lấy một ít bôi vào, đừng để bị ngạnh tắc."
Đừng làm tiểu kiều hoa của anh bị thương.
Câu cuối cùng kia Phó Hàn Xuyên giấu ở trong lòng, không nói thẳng ra.
Lâm Chi Hạ theo bản năng mà nghe theo mệnh lệnh của anh. Thật đúng là trong ngăn kéo bên trái có dung dịch bôi trơn, đã mở bao bì, dùng được một nửa, hiển nhiên là Phó Hàn Xuyên đã sớm để ở nơi này.
Anh quả thật đã sớm bày mưu.
Lâm Chi Hạ có chứng cứ xác thực, lại không thể đối phó với anh. Ngược lại còn làm theo lời anh nói.
Cô lấy một ít dung dịch bôi trơn ra tay, đem dung dịch dính nhớp, ướt át toàn bộ đều bôi lên trứng rung, làm nó ánh lên một tầng thủy quang lấp lánh, sau đó học theo động tác trên giường của Phó Hàn Xuyên, hướng đến miệng huyệt cũng bôi một ít, ngón tay tinh tế còn thử thâm nhập…
Cô không dám tiến vào quá sâu, một đoạn ngón tay trắng nõn ngắn ngủn cắm vào giữa cánh hoa đỏ hồng, đem dịch bôi trơn thử hướng vào bên trong bôi một ít.
Tinh tế, mềm mại…
Không có ngón tay thô to của Phó Hàn Xuyên, cũng không như ngón tay anh thâm nhập vào quá sâu, càng không có cảm giác vừa tiến vào đã lấp đầy.
Rõ ràng chỉ là xoa chút dịch bôi trơn, cô lại kiềm lòng không được mà nghĩ đến ngón tay Phó Hàn Xuyên.
hoa huy*t thậm chí còn ẩn ẩn co rút lại, phảng phất như có chút hư không cùng không thỏa mãn.
Lâm Chi Hạ bị phản ứng của thân thể làm cho hoảng sợ, vội vàng đem ngón tay rút ra. Hoảng loạn lại hỗn độn, cầm lấy trứng rung hướng tới tiểu huyệt mà nhét vào.
Có dịch bôi trơn hỗ trợ, không sợ động tác không thuần thục, trứng rung cũng tiến vào vô cùng thuận lợi.
Trứng rung ở cửa huyệt khẩn trương thâm nhập sâu, nhóp nhép một tiếng liền trượt vào.
Bên trong hoa huy*t trống rỗng liền bị vật nhỏ lấp đầy, lập tức gắt gao mà liếm mút.
Trứng rung đi vào, liền dư lại một sợi dây nhỏ bên ngoài ở giữa hai chân mà lủng lẳng…
Lâm Chi Hạ mặt đầy ngượng ngùng mà đỏ lên, không dám nhìn nữa, vội vội vàng vàng bắt đầu thay quần áo.
Bởi vì chuyện này, quần áo cô chuẩn bị từ trước đã không thể mặc nữa, để tránh cho Phó Hàn Xuyên thấy thế phát huy, lại làm ra loại chuyện giống như lần trước.
Cuối cùng Lâm Chi Hạ thay đổi một thân áo thun cùng quần jean đơn giản, từ phòng thay đồ đi ra, nhìn đến Phó Hàn Xuyên ngoài cửa, sắc mặt cô lại đỏ thêm vài phần.
Bọn họ thế nhưng lại mặc đồ đôi.
Phó Hàn Xuyên nhướng mày, trong ánh mắt hiện lên kinh diễm. Nếu không phải không phù hợp với phong cách của anh, chắc chắn anh sẽ hướng tới Lâm Chi Hạ mà huýt sáo.
Ánh mắt anh đảo đến hạ thân của cô nhìn vài lần, tuy rằng có chút đáng tiếc cô không mặc váy, nhưng chính là hai chân vừa thẳng vừa dài của Lâm Chi Hạ bị quần jean bao lấy, đường cong tinh tế, hoàn mỹ lại hiện ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.