Edit: Dờ
Xe chờ hai ngày trước cửa khẩu Boten, để ăn được đậu hủ của Thu Thu, Tần Sấm không từ thủ đoạn.
Sờ soạng tới nỗi Thu Thu né trái né phải, từ ghế phụ lái nhảy lên giường, Tần Sấm giống như một tên biến thái, đuổi theo Thu Thu từ giường dưới lên giường trên.
May mà khổ người Tần Sấm lớn nên không theo lên được, hai người giằng co một hồi lâu.
"Nào, xuống đây." Tần Sấm gọi cậu, "Không bắt nạt em nữa."
Kệ Thu Thu có hiểu hay không, cậu không tin Tần Sấm. Mặc cho Tần Sấm nói gì đều núp ở mép giường trên nhìn xuống, lắc đầu không chịu.
Nói thật, Tần Sấm cũng sờ tới nỗi bốc hỏa, muốn làm gì đó với Thu Thu nhưng không biết nên làm gì, không quản nỗi tay mình nữa.
Đầu tiên là muốn ôm Thu Thu vào lòng, sau đó lại muốn xoa nắn, xoa không đủ lại sờ một số chỗ không tiện nói.
Thứ đồ vật mà Thu Thu có anh cũng có, thậm chí lớn hơn cậu không chỉ một chút, nhưng cảm giác lại không giống, mềm mại nhẹ nhàng, chẳng những không ghê tởm mà càng sờ càng hăng.
Nhưng tới lúc thật sự đặt Thu Thu lên giường, Tần Sấm không thể xuống tay, chỉ có thể sờ sờ hôn hôn cho đỡ vã.
Thu Thu sợ hãi chạy lên giường trên, áo phông tuột xuống cánh tay để lộ ra bả vai, cậu cảnh giác nhìn Tần Sấm sợ anh trèo lên.
Anh cứ luôn thích sờ soạng cậu, Thu Thu cảm thấy vô cùng kỳ cục, cậu chưa từng có loại cảm giác này, những nơi mà Tần Sấm chạm vào đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pho-phuong-thi-tinh/1322126/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.