Cảnh báo: Chương này có xuất hiện nhiều những từ ngữ chửi thề. Độc giả cân nhắc.
~ ~ ~
Sẽ chẳng có gì đáng lo lắng hơn việc môn Văn là môn thi đầu tiên của chúng tôi. Đối với môn Văn lớp 9, chúng tôi sẽ cần phải soạn các bài tập làm văn cũng như các đoạn văn với nhiều chủ đề khác nhau có liên quan tới bài học ra trước rồi mới đi thi. Bởi vì nếu không soạn ra trước thì sẽ không nắm được những ý chính, mà lúc ấy thì chỉ có "chém gió" bằng niềm tin thôi. Và đương nhiên chúng tôi sẽ chỉ cần nhớ những ý chính cần có ở trong bài chứ chẳng ai lại học thuộc cả bài bao giờ cả để rồi bị "nổ não" (thực ra là có, nhưng mà nó rất ít).
Hoá học là môn cuối cùng chúng tôi phải làm bài kiểm tra trong hôm thứ Hai này. Ánh mắt tôi nhìn ra ngoài cửa lớp, bầu trời trên cao phủ đầy những đám mây màu xám nhạt, trông u ám hơn hẳn những ngày thường. Thật trái ngược như những gì mà tôi đã mong đợi từ trước - ngày thi sẽ là một ngày nắng đẹp và trong xanh. Vào đầu giờ tôi còn tự đùa với lòng mình rằng "Phải chăng đây là điềm báo?".
Buổi thi đầu tiên cứ thế mà lặng lẽ trôi qua trong yên bình. Thôi thì cũng coi như đây là một khởi đầu suôn sẻ nhỉ? Sau khi giám thị bước ra khỏi phòng thi, lớp tôi thu dọn bút thước và chạy lên bục giảng lấy cặp sách rồi vẫn như những nét hối hả của ngày thường, học sinh ùa ra như ong vỡ tổ.
Đầu tôi cũng bớt nặng trĩu đi một phần. Đối với tôi, Ngữ Văn là môn nặng đầu nhất bên cạnh Toán và Anh Văn. Bàn tay của Chi từ phía sau nhẹ nhàng đặt lên hai bên vai của tôi.
- Diệu Anh, mày làm bài được không?- Cũng ổn thôi mày. - Lúc nãy tao suýt mất nửa điểm vì quên cân bằng hai phương trình. Cũng may là tao kịp dò lại, nếu không thì mất điểm oan rồi. - Hên quá, tí thì chết.- À, hôm nay mày cứ đi về trước đi nha. Tao phải đi gặp con Quỳnh Anh bên A10 để nói chuyện riêng.- Ừm. Nhớ cẩn thận nha.
Chi rảo bước nhanh đến cửa lớp và biến mất đi khỏi tầm mắt của tôi. Tôi muốn nán lại lớp một chút để cho đám đông ngoài kia thưa thớt hơn. Tôi không thích bước đi và chen chúc trong một nơi quá đông người. Trùng hợp thay, vì một lý do nào đó mà Bình An và Trịnh Hà Đông - một người bạn thân thiết của An, cũng quyết định ở lại trong lớp mà không rời đi ngay.
- Đừng tưởng cứ đứng trên sân thượng là sẽ trở thành người nổi tiếng nhé.
Một giọng nữ nghe rất đanh đá vang lên từ phía cuối lớp. Tôi giật thót tim mà không dám quay mặt lại. Chẳng cần phải là một người học giỏi môn Văn để mà hiểu những ẩn ý của đối phương thì cũng thừa biết rằng ý của con nhỏ đấy là gì.
- Nào Yến Nhi, không được chọc bạn.
Với chất giọng chua và cái cách đá đểu này thì tôi thừa sức đoán ra được người nói chính là nhóm của con Yến Nhi - một idol TikTok tự xưng ở trong lớp tôi, kẻ chủ mưu đằng sau loạt drama khét tiếng, bà hoàng ảo quyền lực. Và tôi thì lại ghét con nhỏ này cực kì.
Hơn thế nữa, trong lớp cũng chỉ còn nhóm của chúng tôi và nhóm của con nhỏ đó, không lẽ chúng tôi ngây thơ đến mức không biết nó đang ám chỉ đến ai. Sẵn có tư thù cá nhân từ trước, tôi quyết định chơi lớn: cãi tay đôi với nó một chuyến. - Cũng đừng tưởng ai cũng hám fame như mày. - Ái chà, hướng nội mà còn mạnh miệng quá nhỉ? - Hướng nội thì liên quan đ** gì? - Là người yêu của nhau hay sao mà mày xót cho nó thế? Hà Đông đang đứng cạnh Bình An cũng phải chen vào cuộc cãi nhau lên tiếng:- Tụi mày là cái thá gì mà tự cho mình quyền phán xét người khác? Học hành, nhân cách thì đã đ** ra gì rồi. Sống cho tử tế vào đi rồi hẳn nói chuyện.- Tụi mày là cái l** gì mà đòi lên mặt dạy đời tao? - Tụi tao dạy đời mày hồi nào? Hà Đông chỉ nói vậy thôi, còn mày tự nhục thì đó là chuyện của mày. Tụi tao không quan tâm. - Tôi nhanh chóng chớp lấy cơ hội phản đòn lại con Nhi.
Tôi rất ghét nhóm của mấy đứa này. Vì tụi nó có tôn trọng ai bao giờ đâu. Kể cả với người lớn, nó chỉ giỏi nịnh nọt chứ sau lưng thì nói xấu không chớp mắt. Những người bạn đồng trang lứa cũng chỉ là một nạn nhân điển hình của tụi nó. Dù sao mọi người trong lớp cũng đã quá quen với tính nết của con này rồi nên cũng chẳng ai dại mà chơi thân với nhóm chúng nó cả.
Cuộc cãi nhau ấy cũng nhanh chóng kết thúc với sự rời đi đầy sự khinh bỉ của ba chúng tôi. Tôi tự tách nhóm ra mà đi đường vòng, dù sao cũng chẳng thân thiết gì với hai đứa kia. Nhưng kể cả khi tôi còn chưa kịp đi xuống tầng trệt thì đã ngửi thấy mùi thảo mai ở phía xa:- Dạ cô ơi, sao cuối giờ rồi mà cô vẫn lên lớp? Mà hôm nay cô mặc đồ đẹp lắm ạ. Nhưng mà tiếc là hôm nay mấy bạn không có thấy được cô mặc đẹp như thế này. - Cô ơi, lúc nãy bạn Diệu Anh, bạn An và bạn Đông vừa gây sự với nhóm con á cô. Con chỉ nhắc mấy bạn là không được làm những điều xấu để gây sự chú ý của mọi người thôi. Mà mấy bạn lại qua gây sự với nhóm con. Lúc nãy con suýt khóc luôn cô ạ...
Đệch. Không lẽ bây giờ tôi lại chạy qua đấm cho nó vài phát thì mới chừa cái thói giả tạo? Chắc là suýt khóc vì quá cay cú mà không cãi lại được đây mà. Nhưng mà thôi, không có chi cả. Cô Hân của tôi còn đang đứng ở ngay đó. Tôi không dại.
Tôi tạt qua quán nước bên đường quen thuộc và tự thưởng cho bản thân một ly Matcha đá xay sau khi rời khỏi trường. Cũng xin tự chúc mừng tôi vì đã hoàn thành xuất sắc ngày thi đầu tiên, và cũng xin xả hết cơn giận vừa rồi. Mặc dù chưa biết kết quả như thế nào nhưng quan trọng là tôi đã cố gắng hết sức của mình. Và tôi rất trân trọng sự nỗ lực ấy.
Tôi tình cờ chạm mặt Hà Đông lúc này đang đứng trước Nhà thờ Con gà - một địa điểm gần trường tôi. Tôi phải thừa nhận rằng Đông rất đẹp trai. Với chiều cao nổi trội - 1m79, cùng với khuôn mặt góc cạnh đậm chất nam tính và đôi mắt sâu thăm thẳm rất biết cách tán tỉnh kia đã làm cho biết bao nhiêu cô gái phải vừa thương mà cũng vừa đau chỉ vì chàng trai này đây. Cậu ấy là một badboy chính hiệu.
Cùng với đó, Hà Đông còn nổi tiếng là có nhà mặt phố, bố làm to và đồng thời cũng có một mối quan hệ thân thiết với hội dân lớn của trường. Thế cho nên tôi chẳng muốn bén mảng lại gần. Bởi vì từ lâu tôi đã không muốn dính líu gì đến cái hội ấy. Redflag thì may ra tôi còn chịu được, chứ dính vào hội quyền lực thì chỉ có mệt người. Chính bản thân tôi cũng thừa biết rằng chốn náo nhiệt ấy chẳng dành cho một con bé trầm lặng như tôi.
Ban đầu tôi chỉ định làm ngơ mà đi ngang qua như thể không có chuyện gì vừa xảy ra cách đây hai mươi phút.- Diệu Anh. - Hà Đông gọi tên tôi.- Sao?- Mày là người chạy lên sân thượng cứu thằng An đúng không? - Mày lấy thông tin từ đâu đấy? - Không cần biết đâu. Tao chỉ muốn hỏi mày thôi.Thật luôn đấy à? Đến đây cũng đủ để biết được rằng tôi lại bị hội dân lớn đồn đoán gì đây mà. Bây giờ lại còn muốn moi một chút thông tin từ tôi, rồi lại đem "bán" cho cả trường biết? Đầu tôi bắt đầu nảy số ra một cuộc điều tra. Đúng là hôm trước tôi có thừa nhận chuyện này với bạn thân nhưng tôi đã nhanh chóng loại trừ con bé Quỳnh Chi ra khỏi danh sách tình nghi làm lộ thông tin. Bởi vì con bé có mối quan hệ thù hằn với nhóm này. - Đoán xem. - Tôi đáp lại Đông.- Mày hay đấy.- Bình An kể hết chuyện cho mày nghe rồi à?- Không. Tao cũng không muốn hỏi chuyện nó. Tao mà hỏi thì kiểu gì nó cũng đấm tao vài phát rồi "bơ" tao. Nên tao mới hỏi mày.- Tao tưởng mày thân với An lắm.- Không hẳn. Bình An cũng chẳng muốn mở lòng với tao. Có mấy lần tao đi ngang qua nhà nó, lần nào cũng thấy ba mẹ nó cãi nhau to tiếng lắm. Có lần cãi xong còn đập vỡ mấy cái ly nước. Tao đoán đó là lý do thằng An khi lên lớp là cứ im lặng như vậy. Mấy năm trước tao không học chung với thằng An nên cũng chẳng biết tính cách trước đây của nó như thế nào.
Trong một phút giây ngắn ngủi, tâm trí tôi đã nảy ra một ý nghĩ tiêu cực, nhưng cũng không phải là không có khả năng xảy ra, dù tôi chẳng muốn tin đâu. - Vậy lúc nãy mày cãi với con Nhi là do mày thương hại An?- Không. Mày nghĩ tao là con người như thế à? Ừ thì tao là badboy thật nhưng tao không cho phép bản thân thiếu tôn trọng người khác nhé. Dù gì cũng là bạn bè với nhau, với cả cũng do tao cay con đó từ lâu lắm rồi. Còn mày thì sao? Nãy mày ngầu lắm đấy.- Chẳng có gì đâu. Cũng như mày thôi, tao chán con này lắm rồi. Tao còn biết chừa đường lui cho nó là còn nhân đạo lắm rồi đấy. - Ừ nhỉ... Sáng mai lên lớp chắc là sẽ có chuyện thú vị lắm.
Tôi cười nhạt, ánh mắt của tôi nhanh chóng hướng đến nơi khác. Bàn tay tôi bỏ vào túi áo khoác đồng phục do bị lạnh dưới sự tác động của thời tiết Đà Lạt. Nghe Đông nói cứ như là đang mỉa mai tôi ấy nhỉ?
Xem ra chuyện này cũng thú vị đấy.
Vốn đã nổi tiếng với thành tích học tập nổi bật hơn hẳn so với những người bạn đồng trang lứa, không khó hiểu mấy khi Đông trở thành một trong những "con cưng" của cô dạy thêm. Cụ thể là tám năm liền đạt danh hiệu học sinh giỏi với điểm trung bình cả năm luôn trên 9.0 và vào năm ngoái nó còn vượt qua cả tôi để có mặt trong đội tuyển học sinh giỏi Lý.
Nội trong mấy tuần gần đây, Hà Đông được mọi người trong lớp học thêm đồn đoán rằng nó đang tán tỉnh con bé ngồi cạnh - Quỳnh Anh học lớp A10. Vâng, là người quen của cô bạn nối khố thân thiết với tôi đó ạ. Con bé này dễ thương cực, cả về ngoại hình lẫn tâm hồn. Tóc mái bằng màu đen tuyền rũ xuống tới tận hàng mi đã làm nổi bật được đôi mắt to tròn và trong trẻo của con bé. Đã mấy lần đến tôi cũng phải động lòng mỗi khi nhìn vào ánh mắt vừa ngây thơ, lại vừa chứa chất một sự an yên đến lạ thường ấy.
Lần đầu tiên tôi gặp Quỳnh Anh là vào một buổi sáng bận rộn của nửa năm trước. Đó là hôm đầu tiên tôi bước chân đến lớp học thêm này. Trước đó, tôi có gia sư và được dạy kèm riêng tại nhà, bởi vì tôi của lúc ấy còn khá nhút nhát và không thích học thêm tập trung theo lớp. Hơn nữa, tôi đã từng tự tưởng tượng ra viễn cảnh nếu có lỡ vô tình học chung với hội quyền lực ở trong lớp, tôi của sau đó sẽ phải nếm trải những chuyện cực kì tồi tệ.
Nhưng vì một sự cố mà đã khiến tiềm lực kinh tế gia đình giảm xuống đến mức không đủ để vừa trang trải cuộc sống hằng ngày, vừa lo tiền học cho hai chị em tôi nên tôi buộc phải nghỉ học gia sư và phải chuyển sang một nơi học thêm khác có học phí thấp hơn. Và đó là lúc tôi bắt đầu làm quen với lớp này.
Buổi học đầu tiên tôi được chọn bừa một chỗ ngồi bất kì ở trong lớp, vì khi ấy lớp còn vắng vẻ chứ không đông đúc như bây giờ. Bàn học ở lớp học thêm là loại bàn dài, có thể đủ cho ba người ngồi ở đó một cách thoải mái. Tình cờ chỗ tôi chọn lại là chỗ ngồi bên cạnh Quỳnh Anh. Thực tình tôi muốn ngồi một mình lắm, nhưng bàn nào cũng đã có người chiếm chỗ mất rồi. Ngay khi vừa ổn định được chỗ ngồi, con bé đã chủ động làm quen, thậm chí còn hào phóng cho tôi một cái bánh gạo mật ong nữa. Với một đứa rụt rè như tôi của những ngày ấy thì chỉ biết đồng ý trong sự do dự và đề phòng.
Kể từ hôm đó, ngày nào con bé cũng mang kẹo hoặc bánh lên và chia cho tôi một ít, đôi khi là cả đồ ăn sáng (trong một lần sơ suất, tôi đã để con bé biết được một tật xấu của bản thân: bỏ bữa sáng). Quỳnh Anh còn chủ động sơ cứu vết thương của tôi sau một lần lỡ bước hụt và té cầu thang. Lần đó, không rõ tay tôi đã chà xát mạnh vào thứ gì nhưng khi tôi kịp hoàn hồn lại thì đã thấy trên mu bàn tay trái có một vết rạch dài. May mà nó không sâu lắm. Nhưng chừng đó cũng đủ để tôi có thể cảm nhận được một cảm giác đau rát đến tê người.
Không phải là chỉ lau đi vết máu đang rỉ ra và dán đại một cái băng keo cá nhân vào cho có lệ. Con bé đỡ tôi đi lại vào phòng học và lấy ra từ trong chiếc tủ y tế một chai oxy già, bông gòn và một cuộn băng dính y tế và bắt đầu băng lại vết thương cho tôi.- Sẽ hơi rát một chút. Mày ráng chịu một tí là sẽ hết thôi. Giọng con bé nhẹ bâng như đang an ủi đi tâm hồn nhạy cảm của tôi, cũng làm dịu đi những giọt nước đang sắp sửa tràn ra khỏi khoé mắt vì cảm giác đau đớn mà cú té ngã vừa rồi mang lại.
Nhưng tiếc rằng, tôi chỉ ngồi với con bé được hơn hai tuần thì phải xa nhau vì quyết định sắp xếp lại chỗ ngồi của cô giáo.
- Sao mày nhìn thằng Đông với con Quỳnh Anh đắm đuối thế? - Cô bạn ngồi bên cạnh tôi ở lớp học thêm hiện tại, bắt đầu nghi hoặc tôi vì hành động kì lạ vừa rồi.- Đắm đuối gì đâu. Tao nghĩ linh tinh chút thôi.- Vậy thì có cần nhìn tụi nó bằng cái ánh mắt đó không? - Ánh mắt gì?- Thôi, tao biết mày đang nghĩ gì mà. Đừng lo, sau này có khi thằng Đông lại quay ra tán mày đấy. - Mày đang nói nhảm cái gì đấy? Trịnh Hà Đông chưa bao giờ là gu của tao nhé. - Tôi khẳng định chắc nịch với cô nàng ngồi cạnh.- Tương lai đâu ai đoán trước được gì.- ...
Này, đùa tôi đấy à? Có nằm mơ thì tôi cũng sẽ chẳng bao giờ để chuyện đó xảy ra được đâu nhé. Hà Đông chưa bao giờ và sẽ không bao giờ là một sự lựa chọn lý tưởng để yêu dành cho tôi. Nhưng mà dù như thế nào đi chăng nữa thì chuyện này không quan trọng. Chuyện đáng để lo lắng hơn hết là chuyện thi cử, và chuyện của con Yến Nhi nữa.
- Thôi, làm bài đi. Thi đến nơi rồi, yêu đương gì tầm này nữa.- Đúng là...mấy đứa học giỏi có khác. Vậy sau thi mày có định yêu anh nào không?
- Tuỳ duyên.