Chương trước
Chương sau
Đứng trước mặt Công chúa Đường Giai Tuệ không phải Hàn Lam Vũ, người nàng đang trông ngóng được gặp.
Mà lại là Hàn Bảo Lâm - Đại huynh của nàng!
Hắn nghe toàn bộ những lời Công chúa Đường Giai Tuệ vừa nói, lòng thầm tán thưởng nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành trước mắt không ngớt.
Đôi mắt cứ híp rồi lại mở to khi nhìn cận mặt với Công chúa Đường Giai Tuệ.
"Nhị đệ nhờ ta đến nói một tiếng với cô nương, đệ ấy có việc gấp cần trở về phủ nên không đến được". Hàn Bảo Lâm vừa mỉm cười hai tay đưa ra sau lưng đứng thẳng tắp nghiêm chỉnh.
Nghe những lời vừa rồi ánh mắt của Đường Giai Tuệ thoáng có chút hạ xuống.
[Không đúng, nếu là không thể đến thì phải là nhắn với Tiểu Thanh. Hắn nói dối]
Nghĩ kỹ trong lời nói có điều không đúng, Đường Giai Tuệ linh cảm có chuyện chẳng lành vừa định bỏ đi liền bị Hàn Bảo Lâm ném một ít bột trắng về phía người nàng.
Đường Giai Tuệ thân thủ linh hoạt đưa vạt áo lên che mặt nhưng vẫn không tránh khỏi việc hít phải một ít "Ngươi...A"
Hai mắt cố gắng nhìn cảnh vật trước mắt dần bị méo mó mờ ảo....
Đến khi chỉ còn lại là màn đêm bao trùm lấy!
Hàn Bảo Lâm nhẹ nhàng tiến lại đỡ lấy thân người của Công chúa Đường Giai Tuệ, miệng nhếch cười đắc chí.
"Tuệ Nhi?"
"Tuệ Nhi? Nàng đang ở đâu Tiểu Thanh?". Hàn Lam Vũ đến điểm hẹn nhưng tìm mãi vẫn không thấy bóng dáng của Đường Giai Tuệ đâu, quay sang hỏi Tiểu Thanh.
Tiểu Thanh cũng là không rõ chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng Công chúa đã dặn nàng đến địa điểm này.
Nhưng mà người đâu rồi...
Hàn Lam Vũ cảm thấy trong lòng như có lửa đốt nóng bức khó chịu, nàng lo lắng cùng cực cảm thấy có điều gì đó sắp sửa diễn ra.
Đảo mắt trên nền đất nhìn quanh, bắt thấy một ít bột trắng bên dưới. Hàn Lam Vũ cuối người quẹt nhẹ một ít đưa lên mũi định ngửi.
"Công tử, đừng ngửi đó là mê hồn hương người hít phải sẽ rơi vào trạng thái hôn mê tạm thời".
Chỉ kịp nghe đến đó sắc mặt Hàn Lam Vũ xanh lại, hai bàn tay cũng tự động run rẫy "Tuệ Nhi...Tuệ Nhi nàng ấy chắc chắn là bị bắt cóc rồi".
Tiểu Thanh cũng không ngoại lệ, hai hốc mắt nàng đỏ lên như sắp khóc "Công tử, người có biết là ai bắt công tử nhà ta không, người tuyệt đối không thể có chuyện được!".
Hai bàn tay Hàn Lam Vũ nắm chặt gồng đến mức nổi cả gân xanh bên trên.
Đại não bên trong hoạt động tối đa, đến mức muốn nổ tung.
Hàn Lam Vũ nghĩ thật kỹ, thật kỹ từng người đã va chạm gần đây với nàng. Trong đầu chợt loé lên một điều như cứu rỗi liền la lớn "Là hắn, Tiểu Thanh mau theo ta cứu người".
*
Công chúa Đường Giai Tuệ dần lấy lại thần trí mở mắt, cảnh vật xung quanh từ mở ảo trở nên rõ ràng hơn. Nhìn về người ngồi trên chiếc ghế đang đốt trầm hương liền vội bật người dậy, nhưng vẫn là không thể chạy được.
Hai tay cùng hai chân của nàng đã bị trói chặt!
Ánh mắt căm phẫn muốn gϊếŧ người hướng về Hàn Bảo Lâm, nàng muốn hét lên những từ ngữ khó nghe nhất nhưng đôi môi đỏ đã bị miếng vải cột chặt.
Không một chút sợ hãi, Đường Giai Tuệ vẫn lạnh lẽo nhìn Hàn Bảo Lâm.
"Nàng tỉnh rồi sao? Chậc, đáng lý ra ta nên đưa nàng về đây bằng cách nhẹ nhàng hơn. Nhưng đáng tiếc nàng lại chọn yêu thích tên bệnh hoạn kia". Hàn Bảo Lâm phẫy tay xoay người ngồi đến gần Đường Giai Tuệ.
Nhưng đáp lại chỉ là cái nhìn căm ghét lạnh lẽo từ trên xuống, hệt như một bậc đế vương đang nhìn nhưng kẻ thấp kém dưới chân.
"Ta rất thích nàng, nếu nàng gả cho ta ta nhất định sẽ không bạc đãi nàng". Hàn Bảo Lâm mỉm cười hai bàn tay xoa xoa vào nhau, trông nụ cười đó thật giả tạo.
Giả tạo hệt như lòng dạ của hắn vậy!
Thật là một chuyện đáng buồn cười nhất trên đời, Công chúa Đường Giai Tuệ nghe Hàn Bảo Lâm thổ lộ mà chỉ thấy càng đáng khinh, đáng cười.
Hàn Lam Vũ trong sáng tốt bụng bao nhiêu thì Hàn Bảo Lâm quỷ kế xấu xa bấy nhiêu.
Chỉ cần quan sát ánh mắt thờ ơ của Đường Giai Tuệ, Hàn Bảo Lâm cũng có thể dễ dàng đoán ra được câu trả lời bên trong của nàng là gì.
Càng nghĩ càng cảm thấy căm ghét Hàn Lam Vũ hơn, dựa vào điều gì nàng có thể có được nữ nhân này.
Hắn vẫn là không tin không thể chế phục được Đường Giai Tuệ.
"Ta biết nàng sẽ không chấp nhận ta, nhưng không sao. Chỉ cần nàng thuộc về ta dần dần nàng sẽ yêu thích ta hơn thôi".
Đôi mắt Đường Giai Tuệ mở căng nhìn về phía Hàn Bảo Lâm, nàng như nhận ra được điều gì đó rồi lại nhìn về phía trầm hương đang đốt bên bàn.
Bắt thấy ánh mắt của nàng Hàn Bảo Lâm nhếch miệng cười "Nàng thật thông minh đó là lý do ta thích nàng như vậy. Bên đó, ta vừa đốt một loại trầm hương khiến con người ta có thể sống thật với chính mình nhất. Nàng nhất định sẽ rất hưởng thụ!".
Đôi tai Đường Giai Tuệ như không còn nghe thấy thêm được gì nữa, thật không ngờ con trai tướng quân Hàn Dương Phong lại là tên căn bã như vậy, dùng hạ sách này chiếm đoạt nữ nhân.
Đáng tiếc Công chúa Đường Giai Tuệ lại không phải là nữ nhân tầm thường.
Nhưng nàng lại không thể thoát khỏi hiểm cảnh lúc này, nàng không quan tâm thiên hạ nghĩ gì về nàng. Người nàng quan tâm nhất chính là Hàn Lam Vũ, Đường Giai Tuệ không chấp nhận một nam nhân khác chạm vào người nàng ngoài Hàn Lam Vũ.
Nếu xảy ra chuyện đó, chắc chắn nàng sẽ gϊếŧ kẻ đó và tự sát!
Đúng vậy, Đường Giai Tuệ tuyệt đối sẽ làm như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.