Chu Phú đi trên conđường với dòng người đông như trẩy hội, muốn đi mua chút thuốc cho nương tử, lại ấp úng với lão bản tiệm thuộc hồi lâu, đối phương mới lấy ít cỏ ngải diệp và thuốc cầm máu ngừng đau cho hắn, sau đó mặt hồng mập mờhỏi hắn có phải tân hôn hay không, phải tiết chế đó nhé. 
Ai, hắncũng biết là phải tiết chế. Sáng nay tỉnh lại thấy bộ dáng nương tử tiều tụy như vậy, Chu Phú đau lòng hơn bất luận kẻ nào, không biết do nguyên nhân gì, chỉ cần uống rượu rồi, liền như thay đổi thành người khác, vôluận là suy nghĩ hay động tác đều không thể khống chế. 
Rốt cuộclà bắt đầu từ khi nào chứ? Năm tuổi? Tám tuổi? Không nhớ rõ. Trong ấntượng của hắn, tật xấu này hình như là di truyền, cha hắn cũng là nhưvậy, mỗi lần uống rượu, thì trở nên không biết hắn. Có lúc ngồi một mình ở trên nóc nhà cô đơn ngắm sao giả trang thâm trầm; có lúc sẽ biến mấtkhông còn bóng dáng; có lúc lại liều mạng đốc thúc hắn luyện công. 
Chu Phú từ lúc còn nhỏ đã biết, cha hắn không phải một người bình thường,ông ấy hiểu được rất nhiều điều mà người ta chưa từng nghe đến, ngay cảnương tử. . . . Chu Phú đã từng hỏi ông ấy, tại sao nữ nhân xinh đẹp như vậy lại cam tâm gả cho hắn, thì cha chỉ cười nói, nhân duyên này vốnthuộc về hắn. . . . . . 
Sau một tháng thành thân với nương tử,thì cha lại mắc bệnh nặng, tất cả đại phu đều tìm không ra mấu chốt,chưa tới 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pho-ma-gian-manh/2856475/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.