Ngẩn ra trong chốc lát, ta lại cười khổ.
Nghĩ kỹ lại trong lòng bỗng dưng có chút chua xót.
“Ta tất nhiên chỉ có thể khoát một cái danh hiệu, bởi vì ta cùng ngươi giống nhau đều là nữ tử, ngươi làm sao có thể thích nữ tử.”
Hắc.
Ta cũng thật khờ.
Suy nghĩ nhiều như vậy nhưng lại đem chuyện quan trọng nhất quên mất. Công chúa là hoa, ta cũng là hoa. Nàng không giống như ta, nếu là thích thì không cần quản người đó là ai, là tốt hay xấu, thậm chí có phải là người hay không ta cũng không quan tâm. Nhưng những thứ này trong mắt nàng cũng chỉ là cỏ, chỉ có thể là cỏ rác. Ta thích nàng thì có ích gì? Cho dù là ta thật sự có thể hiểu được lòng mình, ngày sau vì nàng vào nước sôi lửa bỏng, nàng thấy cũng không nhất định sẽ giao trái tim cho ta.
Uổng cho ta chiếm được vị trí Cửu phò mã, hiện giờ xem ra ta mới là người không có khả năng đi cùng Lão Cửu nhất.
Lão Cửu nghe ta nói một câu kia xong đột nhiên nét mặt căng thẳng, ta cũng không nhìn ra đây là biểu tình gì, đôi ta im lặng vài giây, bỗng dưng nàng lại hừ lạnh một tiếng, châm biếm nói: “Nói giống như bản cung đã phạm tội không thể tha thứ vậy, ngươi thì biết cái gì?”
Cái dạng đối thoại này căn bản không hề có ý nghĩa.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, hai chúng ta cũng sẽ chỉ cãi nhau, quan hệ sẽ lại càng kém hơn nữa.
Ta chưa bao giờ nghĩ tới thế gian này lại có chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pho-ma-cung-la-hoa-nhi/1402859/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.