Tên công tử đó nghe thấy Lão Cửu nói như vậy, cũng tự biết không thể tiếp tục kiên trì thêm cái gì.
Chúng ta đang muốn cáo từ, ai ngờ tên nam tử đó lại đột nhiên hô một tiếng: “Cô nương!”
Cả hai chúng ta đồng thời quay đầu lại, vẻ mặt của nàng là nghi hoặc, còn ta lại là hận không thể đem miệng của tên đó xé nát. Làm gì mà cứ bám dai quá vậy, tên đó có còn muốn giữ lại cái khuôn mặt của hắn không hả?!
“Không biết ngày mai cô nương có thời gian hay không? Tại hạ thấy bầu trời hôm nay có rất nhiều sao, chắc hẳn ngày mai nhất định sẽ là một ngày đẹp trời, nếu ngày mai cô nương có thời gian, có thể cùng tại hạ cùng nhau du hồ được không?”
Ngươi muội a!
Thấy qua tán gái bằng cách mượn bật lửa, mượn điện thoại, nhưng ta chưa bao giờ thấy khen trời nhiều sao a!
“Được, khi nào?”
...
Đúng rồi, ta không có nghe sai, đây là câu trả lời của Lão Cửu.
Sau đó, hai người nói cái gì ta cũng đều không nghe được, trong đầu ta lúc này đều cái câu ‘Được, khi nào?’ Của Lão Cửu. Nàng đây là muốn đi cùng hắn sao? Vứt bỏ ta, vứt bỏ Cải Trắng, chỉ vì một câu ‘nhiều sao’ của tên nam nhân đó liền vứt bỏ hai cái ước hội của hai chúng ta sao?
Đột nhiên cảm thấy có chút đau.
Trái tim có chút đau, ngực có chút khó chịu, nhưng mà ta không có bị bệnh a.
Hoặc cũng có lẽ là ta bị bệnh rồi, chẳng qua là căn bệnh này không liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pho-ma-cung-la-hoa-nhi/1402858/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.