CẢNH BÁO: CHƯƠNG NÀY CÓ NHIỀU TỪ NGỮ XÚC PHẠM CÓ THỂ GÂY ẢNH HƯỞNG ĐẾN NGƯỜI ĐỌC
——————-
Giọng nói của Kỳ Tịch rất nhỏ, nhưng lại giống như sấm sét đánh xuống đất bằng.
Chấn động đến mức khiến xung quanh hoàn toàn trở nên yên tĩnh.
Thời gian như thể bị nhấn nút tạm dừng.
Không biết qua bao lâu, cô nghe thấy có người hít sâu một hơi, cũng có người không nhịn được mà chửi bậy.
Ngay cả Lộ Đạt cũng trợn mắt há mồm, thốt ra một câu "Vãi c*t".
Phản ứng của bọn họ đều đang nhắc nhở cô rằng: Vừa rồi cô đã làm một việc ngu ngốc, phạm phải một sai lầm rất lớn.
Kỳ Tịch nín thở, đầu ngón tay bị cô miết đến tê dại.
Cô vẫn duy trì tư thế cúi đầu, cố tình xem nhẹ ánh mắt đang hướng về phía mình.
Sau lưng như có hàng ngàn mũi kim châm chít...
Trần Diễm bình tĩnh hơn những người khác rất nhiều, sắc mặt không thay đổi mà nhìn chằm chằm Kỳ Tịch một lúc lâu.
Bỗng chốc bật cười.
Khóe môi nhếch lên thành một vòng cung giễu cợt, thanh âm phát ra đè nén sự tức giận: "Được."
Rất giỏi.
Thiếu niên nhìn cô thật lâu lần cuối rồi sải bước đi về phía trước.
Đám người phía sau Đuôi Sói không dám thở mạnh, vội vàng xách mông chạy theo.
Hoàng Mao nhìn Kỳ Tịch vẫn đứng im không nhúc nhích, ngập ngừng mở miệng: "Anh Diễm, vậy..."
"Đi." Trần Diễm lạnh giọng.
Trong mắt anh ngập tràn sự lạnh lẽo, sắc mặt u ám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pho-hoa/2588763/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.