Giọng nói khẽ khàng của cô gái hệt như thủy tinh rơi vào màn đêm, ngay giây tiếp theo sẽ vỡ vụn từng mảnh.
Trần Diễm giống như bị thứ gì đó đâm vào tim, con ngươi co rụt lại.
Bàn tay rắn rỏi nắm cổ tay cô cũng vô thức siết chặt hơn.
Làn da của cô gái rất trắng, không chỉ mềm mại mà còn mỏng manh.
Chạm vào có chút mát lạnh.
Có gió nổi lên.
Cơn gió đêm hè không quá gấp gáp, chầm chậm cuốn bay những chiếc lá ngô đồng rụng bên đường tạo ra tiếng động khe khẽ trên mặt đất.
Giọng nói của thiếu niên hòa trong âm thanh sột soạt, có phần uể oải: "Suy nghĩ kỹ chưa?"
Kỳ Tịch đờ đẫn gật đầu, ngước mắt nhìn Trần Diễm, rồi lại gật đầu thật mạnh.
Thiếu niên như thể bị phản ứng của cô làm cho hứng thú, khẽ cười một tiếng, "Không sợ tôi à?"
Trong mắt Kỳ Tịch thoáng qua vẻ hoảng loạn, âm thầm trả lời ở trong lòng.
Sợ.
Cô sợ anh.
Cô còn sợ cả Từ Đạt, Khương Tiêu Địch và Từ Nghệ.
Nhưng tất cả bọn họ đều sợ Trần Diễm.
Chỉ cần bọn họ sợ anh, vậy đối với cô mà nói anh cũng không đáng sợ cho lắm.
Kỳ Tịch cũng không hiểu nổi đây rốt cuộc là tâm lý gì.
Cũng không muốn suy nghĩ xem liệu điều này có tính là bốc đồng hay không.
Một người đang mắc kẹt trong vũng lầy không có quyền chần chừ.
Chỉ có thể ra sức bắt lấy cọng rơm cứu mạng ở trước mắt...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pho-hoa/2588762/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.