Phó Hồng Tuyết lo cho Diệp Khai, từ đầu đến giờ vẫn theo sau hắn cùng Liễu Thiên, nghe thấy Diệp Khai nói muốn đi tìm sư phụ, trong lòng khổ sở tự trách. Nơi này là Vô Gian Địa Ngục, đi đâu để tìm được Tiểu Lý Thám Hoa đây, mới ra tay ngăn cản Diệp Khai.
Phó Hồng Tuyết ôm Diệp Khai thật chặt, Diệp Khai hơi hơi kháng cự, nhưng lập tức ngừng lại, túy ý y ôm, để Phó Hồng Tuyết mang theo mình bay qua đầu ngọn cây.
Phó Hồng Tuyết mang Diệp Khai tới ôn tuyền. Diệp Khai được hắn thả xuống, im lặng ngồi bên bờ ao. Khi Phó Hồng Tuyết nhìn về phía mình, Diệp Khai liền cúi đầu.
Phó Hồng Tuyết giúp hắn cởi áo, Diệp Khai thuận theo phối hợp. Phó Hồng Tuyết thay hắn rửa trôi nước mắt trên mặt, tro bụi trên người, sau đó lấy một bộ quần áo mới mặc vào cho hắn. Lúc xỏ tất phát hiện dưới chân Diệp Khai không thiếu miệng vết thương nhỏ vụn, đây là lúc sáng sớm Diệp Khai đi chân trần ra ngoài bị lộng thương.
Diệp Khai vẫn không nói chuyện, Phó Hồng Tuyết nâng chân hắn lên, bôi thuốc mỡ lên miệng vết thương bị đá vụn cứa vào. Diệp Khai cảm thấy vừa đau vừa nhột, nhột lợi hại nhịn không được bật cười, đau nghiêm trọng liền nhẹ nhàng nhíu mi không ngừng hút khí.
Phó Hồng Tuyết bôi xong thuốc cho hắn, dùng vải bố quấn quanh chân Diệp Khai. Diệp Khai cảm thấy nhột, lại cười vài tiếng. Phó Hồng Tuyết thích nghe tiếng hắn cười, ngừng tay nhìn hắn.
Diệp Khai một lần nữa cúi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pho-diep-kim-tich-ha-tich/3253954/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.