Phó Hồng Tuyết sợ Diệp Khai bị sặc, lại sợ nâng Diệp Khai dậy sẽ động tới miệng vết thương, kiên nhẫn đem nước thuốc truyền qua. Diệp Khai dùng ý chí duy trì thanh tỉnh, bảo trì một cỗ khát vọng sống, hắn không nhìn được, không nghe được, cũng không có cảm giác, hoàn toàn không thể phối hợp nuốt. Có khi dược đã vào sâu trong miệng lại trào ngược ra.
Một bát dược này đút hết cho Diệp Khai cũng mất tới nửa canh giờ.
Liễu Thiên chờ Phó Hồng Tuyết uy hết, gấp gáp đưa một viên dược hoàn cho Phó Hồng Tuyết, “Phó đại ca, giải dược.”
Diệp Khai nguyên bản còn trúng thiên huyễn tán, chưa giải được hoàn toàn, còn phải nhờ vào Liễu Thiên chậm rãi điều trị. Nay lại trúng phải nhiều loại kịch độc của Vô Gian Địa Ngục, tuy độc của Vô Gian Địa Ngục có giải dược, nhưng tác dụng quá mạnh, thân thể Diệp Khai không tiếp nhận được. Liễu Thiên đem giải dược phân bổ vào phần nước thuốc hàng ngày của Diệp Khai. Giải dược này chủ yếu dựa vào lấy độc trị độc, đối Diệp Khai là giải dược, đối những người khác lại là kịch độc.
Đêm đó Liễu Thiên biểu tình hậm hực.
Lạc Thiếu Tân ngạc nhiên hỏi, “Sư đệ, làm sao vậy? Nhìn sắc mặt ngươi ta còn nghĩ Diệp Khai không phải đã được cứu mà đã không xong rồi.”
Liễu Thiên bị dọa nhảy dựng lên, chặn lại nói, “Chưởng môn, đừng ăn nói hàm hồ, Diệp đại ca khẳng định sẽ khỏi. May mắn chúng ta đang ở xa, Phó đại ca không nghe được ngươi nói bậy đấy.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pho-diep-kim-tich-ha-tich/3253933/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.