Băng Di nói xong chuyện này, trong phòng không còn một tiếng động.
Chuyện này thực bất khả tư nghị, cũng thực vớ vẩn ly kì, cố tình lại là sự thật. Người thân bất hạnh âm dương chia cách, đau thương ngày đêm tra tấn tự nhiên khó tránh khỏi, nhưng sinh mệnh chung quy vẫn phải tiếp tục, nhân sinh vẫn còn cả một đoạn đường dài.
Huống chi đó là Diệp Khai, là đệ tử của Lý Tầm Hoan. Quá trình luyện võ gian nan khắc khổ đã tôi rèn ra ý chí bất khuất, lại vang danh giang hồ từ khi còn rất trẻ, cả cuộc đời hẳn nhiên đều trải đầy hoa tươi. Hắn còn trẻ trung như vậy, tiên y nộ mã mãn lâu hồng tụ chiêu*.
*tiên y nộ mã mãn lâu hồng tụ chiêu: cưỡi ngựa ngang qua, áo hồng vẫy khắp lâu. Xuất phát từ hai câu thơ ‘Kỵ mã ỷ tà kiều – Mãn lâu hồng tụ chiêu’ trong bài ‘Bồ tát man kỳ 4 của Vi Trang, ý chỉ đi tới đâu cũng được hoan nghênh, đón chào.
Sinh mệnh như vậy, ai buông tha được.
Diệp Khai thế nhưng lại bỏ được.
Phó Hồng Tuyết ở trong lòng hắn, thế nhưng lại trọng yếu tới vậy!
Con người khi còn sống, nhất định sẽ có một người mình thực coi trọng. Đó có thể là phụ mẫu tử nữ*, cũng có thể là ái nhân, vợ chồng, tổng khó tránh khỏi sẽ tưởng nhớ, nguyện vì hạnh phúc của đối phương mà trả giá hết thảy, cũng sẽ có một khoảnh khắc nào đó hội cảm thấy, nếu đối phương mất đi, mình cũng không còn mục tiêu sống tiếp. Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pho-diep-kim-tich-ha-tich/3253932/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.