Cho dù Tô Doanh San có không muốn thế nào đi nữa, thì sau khi xuất viện, nàng vẫn bị bắt dọn đến chỗ ở của Đổng Thiệu Vĩ.
Đêm đó, sau khi hắn về nhà, rất bất mãn dùng chân đá đá vào ghế sofa,
nơi nàng đang chuẩn bị đi vào giấc ngủ: “Ai cho phép em ngủ ở nơi
này?”
“Trước kia tôi vẫn ngủ ở nơi này nha.” Trước kia, khi còn chưa là bạn
gái của hắn, nàng vẫn bị để qua đêm trên ghế sofa.
“Lại đây giúp anh thay quần áo.” Hắn đi đến bên giường, nghiêng mặt
nhìn nàng ra lệnh.
“Bản thân anh có tay, sao lại muốn tôi giúp anh thay quần áo? Huống hồ
nam nữ thụ thụ bất thân, tôi làm sao có thể giúp anh cởi quần áo?” Tô Doanh San oán giận nói.
“Nhanh lên!” Dưới tiếng rống to của hắn, nàng lập tức vươn tay cởi
quần áo trên người hắn.
“Thay quần áo gì?” Trên người hắn gần như đã trần trụi, nàng lại phát
hiện gần đó không có quần áo nào để có thể thay đổi.
“Quần còn chưa có cởi.” Hắn chỉ vào dưới thân, nơi mà nàng cố ý xem nhẹ.
“Thay áo trước, rồi sau đó thay quần.”
“Chặt....” Tiếng uy hiếp trầm thấp từ trên đỉnh đầu của nàng truyền xuống.
“Được rồi!” Nàng bất đắc dĩ than to hai tiếng, cúi thấp người xuống
cởi quần dài cho hắn, nhưng vẫn còn để lại cái quần lót tam giác khêu
gợi.
“Còn chưa có cởi xong.” Trong ngữ điệu của hắn rõ ràng mang theo ý cười.
Tô Doanh San sợ tới mức há miệng thật to, giống như trong miệng bị nhét một quả trứng, nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pho-bang-chu-cuong-tinh/87188/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.