Chương trước
Chương sau
Lý Cường hỏi: " Từ Kỳ Long thành đi tới Tuyết Long thành cần bao lâu?" Hắn không muốn trì hoãn quá lâu hành trình.
Trên gương mặt gầy gò của Đạm Bác Vũ hiện lên hồng quang, hắn hưng phấn nói: " Không dài, chỉ cần nửa gia long niên là tới rồi, có hai đường đi được, một là đại lộ bình thường, trên đường có thị trấn thôn trang, tương đối an toàn, còn một đường chúng ta gọi là tu lộ, không tới tu vi Nguyên Anh kỳ thì không thể đi, rất khó khăn, có rất nhiều nguy hiểm khó thể đoán trước, không biết tiền bối muốn đi đường nào?"
Lý Cường không suy nghĩ nói: " Đương nhiên đi khổ tu lộ, a a, nếu không vui thì bay qua, nếu vui thì từ từ mà đi, ha ha." Người tu chân trong phòng nghe thấy chỉ cảm giác không thể tư nghị, hắn không phải là đi lịch lãm mà là đi đùa, đây là phương pháp tu chân gì đây?
Đang lúc nói chuyện Bách Thương Lão và con hắn Bách Thịnh Chân từ ngoài cửa tiến vào, Lý Cường cười a a hô: " Triền lão, vào đi! Vào đi!"
Bách Thương Lão khiêm cung cười nói: " Thịnh Chân mau bái kiến tiền bối."
Bách Thịnh Chân cung kính thi lễ nói: " Ra mắt tiền bối."
Bách Thương Lão nói: " Tiền bối, Thịnh Chân muốn đi Tuyết Long thành, a a, đây là lần đầu tiên hắn đi khổ tu lộ, ta đặc ý dẫn hắn đến từ biệt tiền bối, cảm tạ tiền bối đối với tiểu nhi đã quan ái."
Lý Cường cười nói: " Di, sao lại tốt vậy a, ta cũng đang chuẩn bị đi Tuyết Long thành, a a, cũng đi bằng khổ tu lộ a."
Bách Thịnh Chân kinh hãi vạn phần: " Tiền bối cũng muốn đi viễn đồ khổ tu giả? Thật tốt quá! Cháu có thể cùng đi với tiền bối không?" Bạn đang xem tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
Đạm Bác Vũ nói: " Hay a, nhiều người náo nhiệt một chút, vậy theo ba người chúng ta cùng đi thôi."
Bách Thương Lão cao hứng cực kỳ, cùng cao thủ như Lý Cường lên đường, con mình sẽ không có gì nguy hiểm nữa, hắn cảm kích đến luôn miệng đa tạ.
Hiên Viên Dịch Thanh ở một bên nói: " Ta có thể đi cùng tiền bối không? Ta cũng muốn đến Tuyết Long thành, sắp đến ngày hội điển của chế khí đại hội, ta muốn đi kiến thức một phen." Hắn bây giờ đã không dám có ý nghĩ gạt Lý Cường nữa, nhưng hắn nhìn ra Lý Cường là người nhiệt tâm, muốn ở trên người hắn hưởng được một ít chỗ tốt, hắn biết cần phải cùng Lý Cường đi chung mới có cơ hội.
Lý Cường gãi đầu nói: " Hiên Viên huynh, ngươi có thể tùy ý rời đi Khoan Xu Viện hay sao?"
Hiên Viên Dịch Thanh gật đầu nói: " Có thể, ta đi giao phó một chút sẽ về ngay." Hắn xoay người ra cửa.
Người tu chân trong phòng ồn ào náo nhiệt nói chuyện cùng Lý Cường, Lý Cường vốn thích xã giao cùng người khác, rất nhanh đã cùng những người này xưng huynh gọi đệ.
Hiên Viên Dịch Thanh vừa ra khỏi cửa không xa đã gặp Phong Khiên Bảo, Phong Khiên Bảo kéo hắn hỏi: " Mộc Tử tiền bối đã tới chưa?"
Hiên Viên Dịch Thanh lại càng hoảng sợ, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy đại tông chủ của Thiên Bảo Các gấp gáp như lửa cháy, vội vàng nói: " Có! Có! Mộc Tử tiền bối ở trong phòng, hắn đang chuẩn bị đi khổ tu lộ đến Tuyết Long thành."
Phong Khiên Bảo cúi đầu suy nghĩ chốc lát, Hiên Viên Dịch Thanh không dám thở mạnh, chỉ buông tay đứng yên một bên. Phong Khiên Bảo ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Dịch Thanh, hồi lâu cũng không nói lời nào, Hiên Viên Dịch Thanh kinh hãi, không biết mình có vấn đề gì, cũng không dám mở miệng hỏi. Phong Khiên Bảo là một trong những tông chủ đương gia của Kỳ Long thành, ở nơi này có quyền uy tuyệt đối, người tu chân Kỳ Long thành nhìn thấy hắn là không dám làm càn.
Phong Khiên Bảo lại trầm ngâm một hồi, một lát mới nói: " Dịch Thanh a, ngươi có thể nghĩ biện pháp đi cùng Mộc Tử tiền bối hay không?"
Trong lòng Hiên Viên Dịch Thanh không khỏi mừng thầm, nhưng hắn làm ra bộ dáng khó khăn, nói: " Ta thử xem sao, có lẽ là được, ý của Phong các chủ là..." Hắn biết Phong Khiên Bảo đang yêu cầu mình nên làm ra bộ dáng khó khăn, muốn cho hắn nói ra nguyên nhân.
Phong Khiên Bảo nói: " A a, ta chỉ muốn biết hành tung của Mộc Tử tiền bối, để có thể tùy thời tìm được hắn, nếu ngươi có thể làm được, sau này ta cho ngươi đến Thiên Bảo Các làm đại chấp sự, như thế nào?"
Trong lòng Hiên Viên Dịch Thanh nhảy lên, đại chấp sự của Thiên Bảo Các chính là một miếng mồi ngon, hơn nữa có thể học được phương pháp tu chân độc môn. Hắn vội vàng nói: " Được! Dịch Thanh nhất định hết sức hoàn thành chuyện các chủ giao phó, chỉ là công việc của Dịch Thanh tại Khoan Xu Viện..."
Phong Khiên Bảo cười nói: " Yên tâm đi, ta sẽ tìm người đến thay ngươi. Pháp bảo này ngươi thu lấy, không nên bỏ vào trong trữ vật, đeo trên cổ là được." Hắn đưa cho Hiên Viên Dịch Thanh một chuỗi hạt màu xanh, đây là pháp bảo dùng để theo dõi. Hiên Viên Dịch Thanh lập tức hiểu được nhiệm vụ của mình, hắn có chút do dự: " Như vậy không tốt lắm đâu?"
Phong Khiên Bảo cười nói: " Cũng không phải bảo ngươi bất lợi với Mộc Tử tiền bối, chỉ là cần biết hành tung của hắn mà thôi, nhưng đừng để cho tiền bối biết, vạn nhất hắn hiểu lầm chúng ta thì không tốt. Úc, phí dùng trên đường ngươi chủ động trả, trở về ta sẽ bồi thường cho ngươi, còn nữa, tới Tuyết Long thành ngươi đi thông tri một chút cho cao thủ Cực Tiệm Nhai, đây là tín vật của Thiên Bảo Các, ngươi nói cho bọn họ Mộc Tử tiền bối là ai, bọn họ sẽ chiêu đãi các ngươi." Hắn vỗ bả vai Hiên Viên Dịch Thanh, ngữ khí nhàn nhạt nói: " Ngươi hãy tự bảo trọng, đừng làm cho ta thất vọng." Hắn quay đầu một chút, bạch quang chớp động thì đã không còn bóng dáng.
Hiên Viên Dịch Thanh ngơ ngác hồi lâu, thì thào lẩm bẩm: " Thật không có nghĩ đến...ai, mặc kệ...." Hắn xoay người trở về phòng.
Kỳ Long thành thuộc vùng đất đầy núi hoang loạn thạch nơi biên duyên, từ Kỳ Long thành đi ra, phải vượt qua vài ngọn núi lớn, dọc theo rừng rậm nguyên thủy đi theo hướng bắc, còn phải đi qua một ít địa phương cổ quái, mới có thể nói là bước lên địa vực Tuyết Long thành.
Từ đường lớn chuyển qua khổ tu lộ, bốn người Lý Cường đã đi không ít ngày, dọc theo đường đi, Lý Cường chỉ điểm cho ba người bọn hắn một ít tu chân huyền khiếu, tu vi mọi người bất đồng, nên thu hoạch cũng khác nhau. Đạm Bác Vũ hưng phấn nhất, hắn thầm nghĩ mình có thể cùng vị đại cao thủ như vậy đồng hành thì đúng vận khí cực tốt.
Một ngày bọn họ đi tới dưới một ngọn núi cao, Đạm Bác Vũ giới thiệu: " Phía trước là Bảo Linh Sơn, là vùng núi non nổi danh của Lâm Minh Tinh."
Hiên Viên Dịch Thanh cười nói: " Đúng vậy, Bảo Linh Sơn có một đạo linh mạch, thường sản xuất ra các loại linh vật bảo bối, Mộc Tử tiền bối lần trước nhìn thấy Nham Hà Tinh chính là do nơi này sản xuất, nhưng cũng phi thường hiếm thấy nghe nói nham thạch nơi này được linh mạch bao bọc, trời sinh có linh tủy, cho nên mới có thiên tài địa bảo mà thôi."
Bách Thịnh Chân không nói gì nhiều, là một tiểu tử thật sự, chỉ ở một bên hiền hậu mà cười. Tu chân tu vi của hắn là thấp nhất, lại lần đầu tiên đi ra, cái gì cũng không hiểu, bình thường mọi người nói chuyện hắn chỉ lắng nghe, vốn không thể chen lời, nhưng tiểu tử này lại hay tìm thức ăn, hắn nhận thức rất nhiều linh quả linh diệp không ai biết tên, vừa đến chỗ nghỉ ngơi, hắn sẽ vội đi tìm cho mọi người ăn, vài ngày sau thì ngay cả Hiên Viên Dịch Thanh cũng thích hắn.
Bốn người vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã rời khỏi hẻm núi, đi tới Bảo Linh Sơn.
Bảo Linh Sơn là một vùng núi đá liên miên không dứt, cao vút trong mây, vách núi kỳ hiểm hùng tuấn, lại thêm nham thạch có màu trắng xanh nhàn nhạt, lại tỏa ra tinh lạp lóe sáng. Khe hở của vách núi sinh trưởng một ít thực vật kỳ kỳ quái quái, mây mù chung quanh liễu nhiễu. Lý Cường lớn tiếng quát lên: " Thật sự là cực kỳ dễ chịu a!" Thanh âm tại trong núi quanh quẩn, làm cho một vài con chim nhỏ không biết tên sợ hãi bay vọt lên trời cao.
Đạm Bác Vũ giới thiệu: " Bảo Linh Sơn rất lớn, phân ra thành chính mạch Linh Sơn và phó mạch Linh Sơn, khổ tu giả bình thường đều đi theo phó mạch Linh Sơn, chủ mạch nằm giữa trung tâm dãy núi, ở giữa trung tâm do tự nhiên hình thành một loại trận pháp cổ quái, nghe nói từng có cao thủ đi vào tìm kiếm qua, ở bên trong rất khó nhìn rõ phương vị, ở nơi đó quanh năm mây mù liễu nhiễu, không cách nào thấy rõ bên trong có cái gì, chỉ có thể từ trên không trung rời đi, nếu không sẽ bị khốn chết ở bên trong."
Hiên Viên Dịch Thanh lúc còn trẻ đã từng trải qua viễn đồ khổ tu, đường này hắn cũng từng đi qua, hắn than thở: " Bảo Linh Sơn là khối bảo địa, chủ mạch linh sơn chỉ có cực ít người tu chân tìm kiếm qua, khổ tu giả bình thường cũng chỉ đi qua bên bờ phó mạch Linh Sơn, căn bản không dám đi vào."
Lý Cường cảm thấy rất hứng thú: " Có lẽ bên trong đang có người tiềm tu, có thể là trận pháp cố ý thiết kế cũng không chừng."
Đạm Bác Vũ lắc đầu nói: " Không có khả năng, trận pháp bên trong do tự nhiên hình thành, nếu là cao thủ thiết kế, thì đi vào cũng không có khả năng rời đi từ không trung, nhất định sẽ bị khốn chết thôi."
Lý Cường cười nói: " Ta muốn vào xem, ai nguyện ý muốn đi theo ta một chuyến?"
Hiên Viên Dịch Thanh kêu lên: " Ta đi! Ta đi!"
Đạm Bác Vũ đương nhiên cũng đi theo, chỉ có Bách Thịnh Chân xấu hổ nhìn cười, hắn cũng rất muốn đi, nhưng không dám nói ra. Lý Cường do dự một chút, nói: " Được rồi, dù sao hai người các ngươi cũng biết phi hành, chỉ có Bách lão đệ thì không, ta bảo vệ cho hắn, chúng ta cùng nhau đi vào thôi."
Đạm Bác Vũ ngẩng đầu nhìn ngọn núi cao vút trong mây, nói: " Không có đường có thể đi vào, chỉ có thể phi lướt qua bên ngoài vòng ngọn núi."
Lý Cường nắm lấy cánh tay của Bách Thịnh Chân, cười nói: " Chúng ta bay vào." Hắn hướng lên cao bay đi đầu tiên. Hiên Viên Dịch Thanh phun phi kiếm theo sát, Đạm Bác Vũ cũng vội vàng đuổi theo, hai người bọn họ còn chưa đến Nguyên Anh kỳ, phải nhờ lực lượng của phi kiếm mới có thể phi hành.
Dần dần, Hiên Viên Dịch Thanh và Đạm Bác Vũ đều có cảm giác cố hết sức, ngọn núi rất cao, công lực bọn họ không đủ. Lý Cường phát hiện hai người bọn họ lạc đằng sau rất xa, tay nhấc lên bắn ra một đạo kim quang bay ra bao bọc họ lại, quát khẽ: " Tật!" Đây là lần đầu tiên hắn dẫn người thuấn di, nhưng cũng đã thành công.
Đạm Bác Vũ kinh ngạc nói: " Tiền bối, đây là thuấn di sao? Quá thần kỳ a."
Bốn phía phiêu phiêu vụ khí nhàn nhạt, tất cả cảnh sắc đều loáng thoáng, trên mặt đất lại có thật nhiều rong rêu, trên những vách đá lại có một ít dây leo hình thù kỳ lạ. Lý Cường cảm giác chung quanh phi thường ươn ướt, có tiếng nước đang nhỏ xuống, càng làm cho chung quanh có vẻ dị thường tĩnh mật. Bách Thịnh Chân chỉ vào một gốc cây thực vật nói: " Nam Vụ Thảo...đây là Nam Vụ Thảo!"
Hiên Viên Dịch Thanh quay đầu nhìn lại, không khỏi khích lệ nói: " Ai nha, tiểu tử ngươi ánh mắt không tệ, đúng rồi ma, hái xuống đi."
Một gốc cây cỡ ngón tay có màu đen từ khe đá mọc ra, chỉ có một cành một lá. Lý Cường biết Nam Vụ Thảo là một loại linh thảo đại bổ, có thể dùng để luyện đan, rất hiếm thấy. Hắn lấy ra một huyền ngọc hạp, đưa cho Bách Thịnh Chân nói: " Bách lão đệ, Nam Vụ Thảo này hẳn là có gốc rễ, khi hái cần phải cẩn thận."
Bách Thịnh Chân hưng phấn đến vẻ mặt đỏ bừng, hắn tiếp nhận huyền ngọc hạp, cẩn thận từ khe đá hái xuống Nam Vụ Thảo, bỏ vào trong, xoay người lại vui vẻ đưa cho Lý Cường nói: " Tiền bối mời giữ lại, loại linh thảo này rất khó tìm được."
Lý Cường có chút sửng sốt, hắn không nghĩ tới Bách Thịnh Chân lại không chút nào tính toán lại đưa linh thảo cho mình, trong lòng không khỏi thầm tán thưởng. Hắn cười nói: " Cây linh thảo này ta không cần, lão đệ ngươi thu lấy đi, sau này khi rảnh rỗi tự mình dùng, nếu có thể luyện chế thì hiệu quả sẽ rất tốt."
Hiên Viên Dịch Thanh cũng nói: " Thu lấy đi, tiểu tử ngươi vận khí tốt lắm a."
Đạm Bác Vũ nhìn chung quanh một chút: " Bên trái hình như có thể đi, chúng ta thử xem." Hắn đi lên trước.
Lý Cường nhắc nhở: " Cẩn thận một chút, dùng phi kiếm hộ thân."
Trên mặt đất chừng bảy, tám phân có gì đó mềm mềm như là cỏ dại, bọn người đi tìm kiếm. Xuyên qua rừng đá hỗn độn, vụ khí trắng mịt mù hiển lộ ra rất nhiều thực vật.
Đạm Bác Vũ thở phào nhẹ nhõm, hắn thu hồi phi kiếm, vừa đi vừa nói chuyện: " Hình như nơi này đều là cây nhỏ, oa...sao phía dưới lại trống không chư..." Một chân hắn đột nhiên hụt sâu dưới đất, làm hắn sợ đến la hoảng lên.
Hiên Viên Dịch Thanh cười nói: " Sao ngươi lại giống như người phàm hụt chân vậy được, cái hố ấy mà cũng hãm được ngươi sao? Ngươi thật là quá kém."
Đạm Bác Vũ lăng không bay lên, thoát ra cái hố, ngại ngùng cười nói: " A a, lỡ chân, lỡ chân!"
Lý Cường tò mò đến gần quan sát, chỉ thấy trên rong rêu mặt đất có một cái động lớn, bên trong lộ ra rễ cây, hắn chợt hiểu ra nói: " Phía dưới đúng là trống không đó!"
Hiên Viên Dịch Thanh kinh hãi than thở: " Đây là cây Nhân Vụ Trà, nguyên lai nó lại cũng có mọc ở Bảo Linh Sơn a."
Bốn người đều bước tới bên bờ cây Nhân Vụ Trà. Địa thế nơi này rất kỳ lạ, dưới nham thạch lại có nhiều khe hở, rất nhiều dây leo bao trùm, hàng năm lá rụng tích lại trên đó, hình thành một mảnh đất giả, mặt ngoài còn sinh trưởng rất nhiều cây nhỏ thực vật, phảng phất do thiên nhiên hình thành cạm bẫy, người không cẩn thận sẽ bị rơi xuống.
Bách Thịnh Chân nói: " Đáng tiếc không có thời gian, nếu không vãn bối còn muốn hái một ít, đây chính là tiên trà nổi tiếng nhất Lâm Minh Tinh."
Lý Cường cười nói: " Hái trà thì không cần, các ngươi xem, trên cây Nhân Vụ Trà có trái thì có thể hái về, a a, sau này có địa phương thích hợp thì có thể tự mình trồng lấy."
Đạm Bác Vũ khen: " Chủ ý này tốt lắm, để ta thử xem." Hắn kháp linh huyền, vài đạo bạch quang đảo qua cây trà, tất cả quả trà đều rớt xuống, hắn quát khẽ: " Thu!" Quả trà đột nhiên bay đến trong tay hắn, vừa vặn là một nắm. Hắn hỏi: " Mộc Tử tiền bối, mọi người chia ra một ít nhé?"
Lý Cường cười cầm lấy mười mấy quả Nhân Vụ Trà, loại thiên tài địa bảo này có thể gặp mà không thể cầu.
Bốn người tiếp tục đi sâu vào bên trong, Lý Cường hỏi: " Nơi này có gì lợi hại hay không?"
Hiên Viên Dịch Thanh cười nói: " Thật ra không có nghe nói qua, nhưng nơi này rất quỷ dị, có rất ít người tu chân dám vào, a a, nếu không có tiền bối ở đây, chúng ta cũng không dám tiến đến."
Tại sao quỷ dị hắn không có nói rõ, có lẽ hắn tự mình cũng không biết.
Đi mãi lòng vòng suốt vài ngày, Lý Cường bọn họ mới phát hiện, như thế nào cũng không tìm được trung tâm của Bảo Linh Sơn, chủ mạch Linh Sơn. Bây giờ bọn họ đang đi dưới một đáy cốc, Bách Thịnh Chân đã mệt đến sắc mặt trắng bệch, Hiên Viên Dịch Thanh cũng đã không ổn, thời gian dài lại phải luôn đề phòng tinh thần nên đã tiêu hao rất lớn công lực của bọn họ. Chỉ có Lý Cường vẫn không có chuyện gì, không nhanh không chậm đi phía trước dò đường.
Đạm Bác Vũ cũng không kiên trì được nữa: " Tiền bối, có thể nghỉ ngơi một không?"
Lúc này Lý Cường mới chú ý đến trạng thái của bọn họ, cười nói: " Là ta sơ ý, được, nghỉ ngơi một chút rồi đi."
Dưới đáy cốc âm u ươn ướt, cơ hồ không có ánh mặt trời, thỉnh thoảng có sương trắng nhè nhẹ thổi qua, tiếng nước chảy nhè nhẹ trong khe đá, khắp nơi đều dày đặc rong rêu, không khí khiết tịnh đến khác thường. Lý Cường ngồi trên một khối đá lớn, phía dưới là một cái hố nước không lớn, hắn dùng hai tay đón lấy dòng nước từ khe đá chảy ra, hắn cảm nhận được trong nước này có linh khí. Uống hai ngụm nước suối trong mát, Lý Cường cảm thấy cả người thư sướng, hắn nhịn không được khen: " Nước của nơi này thật tốt quá, không ô nhiễm một chút nào."
Vóc người Đạm Bác Vũ phi thường gầy ốm, vừa lại lùn lại nhỏ, bộ dáng so với Hầu Phích Tịnh còn muốn nhỏ đến thảm hơn, hắn đặt mông ngồi bên cạnh Lý Cường, bỏ đi giày da mềm, một chân cắm vào trong nước, thoải mái thở dài một tiếng, nói: " Nước này ngâm chân thoải mái a, chân của ta a..." Nói còn chưa dứt lời đã bị Lý Cường vỗ một cái vào đầu. Lý Cường cười mắng: " Nước suối linh khí như vậy mà để ngươi rửa chân, ngươi dứt khoát còn tắm được...đi xuống luôn đi." Bả vai hắn đẩy một cái, Đạm Bác Vũ " tõm" một tiếng liền rơi luôn vào trong nước.
Hiên Viên Dịch Thanh ha ha cười to: " Lão Đạm, tắm so với rửa chân còn thoải mái hơn a, ha ha."
Đạm Bác Vũ hắc hắc cười, hắn cũng không tức giận, liền rửa sạch mặt, nói: " Nước suối linh khí tắm rửa, thoát thai hoán cốt a."
Bách Thịnh Chân tranh thủ thời gian luyện công, công lực của hắn kém nhất, mỗi ngày đều cần phải ăn lương khô, hắn còn chưa có thể hoàn toàn tích cốc, phải ăn chút đồ vật mới ổn.
Đạm Bác Vũ đột nhiên cứng đờ thân thể, vẫn không nhúc nhích, tựa như bị người dùng Định Thân pháp. Hiên Viên Dịch Thanh ngạc nhiên nói: " Lão Đạm, ngươi thế nào vậy? Có phải bị quái thú gì dưới nước cắn trúng hay không..." Hắn ngại ngùng không dám nói thêm.
Lý Cường cũng rất tò mò. Chỉ nghe Đạm Bác Vũ kêu lên một tiếng thảm hào, " hoa lạp" từ trong nước nhảy ra, nhảy lên một tảng đá. Mọi người nhìn thấy, một sinh vật màu đen cỡ ngón tay thô dài đang bám chắc trên đùi hắn, cái đầu dẹp tam giác đang cắn chặt vào xương đầu gối, gương mặt của Đạm Bác Vũ đã biến thành xanh đen, hắn há miệng, không nói nên lời.
Hiên Viên Dịch Thanh sắc mặt đại biến, thất thanh kêu lên: " Thiết Lân Tuyến! Xong rồi, là Thiết Lân Tuyến a."
Lý Cường nhanh như chớp chụp lấy thân thể Thiết Lân Tuyến, thần dịch lực bức ra, chợt nghe " bá bá" một trận vang thanh thúy, một con Thiết Lân Tuyến cứng rắn vô cùng bị hắn bóp cho nát bấy. Lý Cường không dám trì hoãn một chút nào, vội lấy ra một viên Hàn Tủy Lân nhét vào miệng Đạm Bác Vũ, nói: " Hiên Viên huynh, nhanh lên dìu hắn ngồi xuống, để cho hắn vận công."
Hàn Tủy Lân không hổ là giải độc linh đan của Thiên Lại thành, hắc khí trên mặt Đạm Bác Vũ cũng nhanh chóng tiêu đi, chỉ chốc lát sau, hắn đã tỉnh táo lại, luôn miệng đa tạ: " May mắn! May mắn! Không nghĩ tới trong nước suối lại có Thiết Lân Tuyến, thiếu chút nữa là xong đời rồi."
Hiên Viên Dịch Thanh dùng một nhánh cây lật xác của Thiết Lân Tuyến, kinh ngạc nói: " Xương cốt của Thiết Lân Tuyến cứng rắn nhất, phi kiếm bình thường cũng không chém được, tiền bối lại có thể bóp vỡ nó, thật sự là lợi hại...ai nha, chỗ nào có Thiết Lân Tuyến, chỗ đó nhất định có bảo bối, là vật gì hấp dẫn nó chờ đợi ở trong nước?"
Lý Cường nói: " Không nghĩ tới trong nước lại có thứ kịch độc này, đều cũng trách ta đã quá khinh thường rồi."
Đạm Bác Vũ vội vàng nói: " Ai nha, tiền bối đừng nói như vậy, trên đường khổ tu chuyện gì cũng sẽ phát sinh, ai biết nơi này lại cũng có Thiết Lân Tuyến."
Bách Thịnh Chân bị tiếng vang của họ kinh động, hắn đứng lên đi tới hỏi: " Tiền bối, phát sinh chuyện gì?"
Lý Cường nói đơn giản một chút tình huống, Bách Thịnh Chân nói: " Tiền bối có thể thu nước trong hố ra ngoài không?"
Hiên Viên Dịch Thanh cười nói: " Không cần tiền bối ra tay, để cho ta." Hắn lấy ra ngọc phù, hợp trong lòng bàn tay, niệm vài câu chú ngữ, dương tay ném vào trong nước. Chỉ thấy một ít suối chảy hiện trên mặt nước, nước suối trong hố cấp tốc hướng ra bốn phía tạt ra, rất nhanh nước suối đã bị tạt sạch, lộ ra một cái hố to cao sâu chừng nửa thân người, bên trong rất nhiều rễ cây màu trắng. Đạm Bác Vũ nói: " Đây là Cam Cức Ngạnh, kỳ quái, Cam Cức Ngạnh cũng không phải bảo bối gì, sao Thiết Lân Tuyến lại thủ ở chỗ này?"
Lý Cường lần đầu tiên nghe nói tới Cam Cức Ngạnh, hắn hỏi: " Cam Cức Ngạnh là vật gì vậy?"
Bách Thịnh Chân nhảy vào trong hố, dùng sức nhổ một rể cây, đưa cho Lý Cường: " Cam Cức Ngạnh ăn rất ngon, tiền bối nếm thử xem."
Lý Cường cảm thấy thứ này giống Bạch La Bặc, hắn thử cắn một miếng, sảng khoái mát lạnh, đích xác phi thường ăn ngon. Hắn luôn miệng khen: " Ân, thật sự là ăn ngon, mùi vị tốt quá a."
Hiên Viên Dịch Thanh nghi hoặc nói: " Kỳ quái, ta lần đầu tiên nhìn thấy Cam Cức Ngạnh thô to như vậy, quá ít thấy. Đồ vật này ăn ngon hơn lương khô, Bách lão đệ có thể thu lấy đi."
Lý Cường hết sức thích mùi vị của Cam Cức Ngạnh, hắn nói: " Hái luôn cho ta, ta thích."
Bách Thịnh Chân không cần Lý Cường nói, đã thu lấy một cây, rất nhanh Cam Cức Ngạnh trong hố đã bị hái sạch không còn, lộ ra một nham thạch màu đỏ nhạt. Bách Thịnh Chân nhảy lên cười nói: " Cam Cức Ngạnh thật nhiều, trữ vật của vãn bối cũng đã chất đầy."
Hiên Viên Dịch Thanh nhìn chằm chằm vào trong hố, Đạm Bác Vũ cười nói: " Ta nói ca ca a, chẳng lẽ tảng đá phía dưới cũng có thể ăn? Ha ha."
Hiên Viên Dịch Thanh không đáp, hắn nhảy vào trong hố, ngồi xổm xuống, lấy tay không ngừng vuốt ve, một hồi lâu sắc mặt vui mừng nói: " Quân Tịnh Xích Thạch! Hẳn là Quân Tịnh Xích Thạch. Không nghĩ tới lại lớn như vậy, tiền bối, trong tảng đá này có bảo bối!"
Lý Cường cũng rất tò mò, hắn nhảy xuống hỏi: " Quân Tịnh Xích Thạch là cái gì?"
Vẻ mặt Hiên Viên Dịch Thanh có chút kích động, hắn nói: " Quân Tịnh Xích Thạch là linh mạch sản xuất ra một loại kỳ thạch, loại kỳ thạch này thường thường có một chút linh trùng sống ký sinh, tỷ như Nham Hà Tinh, chính là từ Quân Tịnh Xích Thạch sinh ra, đương nhiên cũng không phải mỗi khối xích thạch đều có, bình thường xích thạch chỉ cỡ đầu người, còn khối xích thạch này...a a, ta cũng không biết rốt cuộc nó được bao năm rồi."
Lý Cường nhìn một chút, xích thạch màu đỏ nhạt chiếm gần hết diện tích cái hố, phạm vi chừng năm thước, là một khối đá rất lớn, hắn cười nói: " Để ta thử xem, có thể đem nó ra không, các ngươi lui ra phía sau một chút." Hắn hiếu kỳ vô cùng, là vật gì cũng không trọng yếu, quan trọng là có thể tăng thêm kiến thức.
Hiên Viên Dịch Thanh vội thối lui ra bên cạnh, ba người ẩn sau một khối nham thạch lẳng lặng nhìn.
Lý Cường vận xuất Hấp Tinh kiếm, theo mặt ngoài của Xích Thạch vây quanh, hắn chậm rãi bay lên, quát nhẹ một tiếng: " Khởi!" Một tiếng chấn vang trầm muộn quanh quẩn trong hạp cốc, kiếm khí chạm vào nham thạch làm chúng vỡ vụn ra, tứ tán bay tung, khối xích thạch thật lớn bị quang võng bao vây, chậm rãi từ dưới đất trồi lên. Bách Thịnh Chân cả kinh trợn mắt há hốc mồm, hắn thì thào nói: " Lợi hại! Lợi hại! Thật sự là lợi hại a."
Chỉ chốc lát sau, Quân Tịnh Xích Thạch đã lơ lửng giữa không trung. Lý Cường hỏi: " Tảng đá lớn như vậy làm sao xử lý a?"
Hiên Viên Dịch Thanh do dự nói: " Này...tiền bối, ta cũng không biết làm sao bây giờ, ta cũng chưa từng thấy qua xích thạch lớn như vậy."
Đạm Bác Vũ bật cười, nói: " Vậy ngươi còn muốn cho tiền bối đem nó lên làm chi?"
Lý Cường hướng bên cạnh lướt qua, cẩn thận gác khối nham xích thạch ở giữa hai khối đá lớn, lúc này mới thu hồi Hấp Tinh kiếm. Hắn cười nói: " Nếu đem đi ra, thì không cần bỏ trở về, chúng ta nghiên cứu một chút đã rồi hãy nói, a a, đồ vật này thật thú vị." Hắn đã nhận thấy trong xích thạch có linh vật, là cái gì thì lại không biết.
Hiên Viên Dịch Thanh phun ra phi kiếm, thử tước bỏ xích thạch, chỉ thấy hoa lửa tóe ra, xích thạch chỉ rơi xuống một chút bột đá. Hắn than thở: " Tảng đá thật cứng rắn, phi kiếm của ta không tước được nó."
Đạm Bác Vũ cũng dùng phi kiếm của mình thí nghiệm một chút, cũng lắc đầu nói: " Khó! Khó!Khó! Ta cũng không được, xem ra phải là tiền bối ra tay rồi."
Lý Cường thử dùng Hấp Tinh kiếm cắt xích thạch, cảm giác như đang dùng đao cắt đậu hũ, hắn nhanh chóng lột bỏ được bên ngoài xích thạch, khoảng một khắc sau, Quân Tịnh Xích Thạch đã bị cắt gọt thành một quả cầu tròn đường kính chừng ba thước. Lý Cường thu hồi Hấp Tinh kiếm, hắn là người tỉ mỉ, không muốn lỗ mãng làm việc. Chỉ thấy xích thạch tròn trịa trơn láng, chất đá của nó có hồng ti nhàn nhạt, cả khối xích thạch tựa như bị đông kết, Lý Cường dùng thần thức tiến vào trong, hắn phát hiện ở phía bên phải có vật còn sống đang nhuyễn động.
Hiên Viên Dịch Thanh cười hỏi: " Bên trong có cái gì không?"
Lý Cường gật đầu nói: " Quả thật là có cái gì đó, ta muốn mở nó ra xem, ai...hy vọng không phải là thứ gì hại người đi."
Hiên Viên Dịch Thanh nói: " Không có khả năng, linh vật trong xích thạch đều là bảo bối a."
Lý Cường không nói thêm nữa, cẩn thận dùng kiếm cắt thêm, thời gian không dài, xích thạch đã bị cắt thành một viên đá tròn cỡ trái banh, trong suốt, loáng thoáng có thể thấy bên trong có cái gì đang hoạt động. Mọi người đều cũng hưng phấn lên, không biết bên trong là bảo bối gì.
Hiên Viên Dịch Thanh đã muốn chảy cả nước bọt, hai mắt hắn tỏa sáng, nói: " Phải cẩn thận, có lẽ là một Nham Hà Tinh, đây là vô giới chi bảo a."
Lý Cường một tay nâng xích thạch, đầu ngón tay kia bắn ra kiếm khí, cẩn thận xem xét. Theo chất đá ngày càng trong suốt, vật bên trong cũng trở nên rõ ràng, Hiên Viên Dịch Thanh kinh ngạc kêu lên: " Trời ạ! Đây là vật gì vậy a, thật sự là xinh đẹp."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.