Chương trước
Chương sau
Trở lại Thiên Bảo Các, Phong Khiên Bảo mời Lý Cường tiến vào phòng khách quý, Ngang Dần cũng đã cùng đi, Hiên Viên Dịch Thanh phụng mệnh trở về, tùy thời chuẩn bị làm công tác hướng đạo cho Lý Cường. Từ khi Lý Cường hiển lộ ra thực lực kinh người, hơn nữa hắn lại là người mà tiên giới chỉ tên đòi gặp, tất cả tu chân cao thủ của Kỳ Long thành đều cũng gọi hắn là tiền bối, tu vi của hắn làm cho những tu chân cao thủ tâm phục khẩu phục, dám đối diện chống lại hơn vạn người tu chân vây công, hắn lại không bị chút tổn hao gì, người tu chân ở đây tự hỏi mình làm không được.
Sau khi Lý Cường đi vào phòng, khoanh chân ngồi xuống, cười hì hì nói: " Ta nói lão Phong a, Thiên Bảo Các của ngươi một năm không biết kiếm được bao nhiêu tiền đây." Hắn vừa nói vừa nằm xuống, vặn mạnh eo một cái, lại nói: " Mệt chết ta rồi, đây cũng là lần đầu tiên cùng nhiều người tu chân đánh nhau như vậy, ác...! Thật thống khoái."
Phong Khiên Bảo có chút xấu hổ, hắn cũng khoanh chân ngồi xuống, cười khổ nói: " Nếu không phải tiên giới muốn giữ chân Mộc Tử tiền bối, người tu chân Kỳ Long thành sẽ không làm chuyện như vậy, quả thật không có cách nào a, tiền bối tha thứ, a a." Tiếp theo trong lời lại nói: " Tiền bối đại phát thần uy, làm cho người tu chân của Kỳ Long thành chúng ta mở rộng tầm mắt a."
Lý Cường xoay người ngồi dậy, cười cười nói: " Ngươi cũng đừng có nịnh nữa, yên tâm đi, ta sẽ ở lại Kỳ Long thành đợi tiên nhân kia đến." Hắn không nói nữa, bắt đầu nhắm mắt tiềm tu.
Ngang Dần và Phong Khiên Bảo cũng đều trầm tĩnh lại, một trái một phải ngồi bên cạnh Lý Cường, cũng nhắm mắt ngồi xuống, những người khác lặng yên rời khỏi phòng.
Thời gian qua rất nhanh, đảo mắt đã ba ngày kỳ hạn, Lý Cường mở mắt ra, cười nói: " Lão Phong, lão Ngang, hình như tiên nhân chưa có tới, ta không đợi được nữa đâu." Hắn đứng dậy.
Phong Khiên Bảo làm như không có gì, nói: " Ân, không có quan hệ, Thượng Tiên Lệnh có giao phó, nếu hắn còn chưa đến, ngươi hãy chờ hắn."
Lý Cường lắc đầu nói: " Ta không rảnh để chờ hắn, xin lỗi, lần này hy vọng các ngươi đừng có ngăn trở nữa."
Ngang Dần cười nói: " Mộc Tử tiền bối không cần tức giận, bây giờ Kỳ Long thành sẽ không có ai ngăn cản ngươi rời đi, nhưng ngươi cũng không có khả năng rời đi Lâm Minh Tinh nữa, tất cả đại hình Truyền Tống trận đều không thể truyền tống được nữa, nói một câu, tiền bối ngươi cũng chỉ có thể ở lại Lâm Minh Tinh thêm một đoạn thời gian nữa, a a." Hắn một mặt cười, một mặt nhìn vẻ mặt của Lý Cường, nghĩ đây thật sự là một chuyện rất thú vị.
Lý Cường hét lớn: " A! Nguyên lai là như vậy, mẹ kiếp! Lão tử rút lui, ba ngày thời gian thì ra là vì phong bế đại hình truyền tống trận, ai, lão tử rút lui!" Hắn ảo não ôm đầu, nghĩ thầm: " Nếu Du Hồng đại ca ở đây có lẽ còn có biện pháp, đáng tiếc hắn đã rời đi Lâm Minh Tinh rồi, lần này thật không biết đã chậm trễ bao nhiêu thời gian, tiên nhân này thật là tên hỗn đản."
Phong Khiên Bảo và Ngang Dần cũng không nhịn được mà cười, bọn họ tốt xấu gì cũng xem như hả khí. Kỳ Long thành bị Lý Cường huyên náo đến long trời lở đất, các tông chủ gương mặt ảm đạm, mặc kệ thế nào để làm cho hắn khó chịu một chút cũng tốt. Phong Khiên Bảo giả vờ khuyên nhủ: " Mộc Tử tiền bối, ta nghĩ tiên nhân kia cũng không có ác ý gì, hắn đại khái muốn tìm ngươi để hỏi rõ tình huống gì đó, không cần lo lắng."
Lý Cường tính toán một chút, bây giờ cho dù truyền tống trận có thể truyền tống, nhưng tinh thạch của mình lại không đủ truyền tống tới Phong Duyên Tinh, sợ rằng chỉ một phần mười lộ trình cũng không đi được. Mặc kệ tiên nhân đến thì thế nào, trước tiên nên thu thập thêm nhiều tinh thạch rồi hãy nói. Hắn nhìn chằm chằm Phong Khiên Bảo, khóe miệng lộ ra mỉm cười, đây là các chủ của Thiên Bảo Các, tinh thạch hẳn là rất nhiều.
Ngang Dần nói: " Mộc Tử tiền bối nếu nhất thời không đi được, không bằng đến Thiên Tu Qua chúng ta mà ở, thế nào?"
Lý Cường lắc đầu nói: " Không đi! Ta chuẩn bị du ngoạn Lâm Minh Tinh, thuận tiện kiến thức một chút pháp thuật của các phái." Bộ dáng của hắn như chợt nhớ tới: " A, được rồi, lão Phong, ta cần mua tinh thạch, trung phẩm, bao nhiêu thì lấy bao nhiêu."
Phong Khiên Bảo lại càng hoảng sợ: " Không phải ngươi đã đổi bốn trăm viên tinh thạch rồi sao? Sao lại còn muốn thêm?"
Lý Cường tức giận nói: " Là ta muốn mua, không phải hỏi xin ngươi, không được a?"
Phong Khiên Bảo cười khổ nói: " Được! Lão nhân gia ngươi có yêu cầu gì cứ mở miệng, Thiên Bảo Các nhất định nghĩ biện pháp thỏa mãn, ngươi đi theo ta, ta mang ngươi đến khố phòng." Hắn thật không dám đắc tội Lý Cường.
Đi ra khỏi phòng khách quý, đi vào một cánh cửa của kiếm phòng, chỉ thấy trong kiếm phòng người đứng rất đông, Phong Khiên Bảo ngoắc một điếm viên tới, hỏi: " Sao lại nhiều người như vậy?"
Vị điếm viên kia sợ hãi nhìn Lý Cường, nói: " Là tu chân liên hợp hội cho bọn họ tới tuyển kiếm, phi kiếm của bọn họ bị...bị..."
Lý Cường cười cười nói: " Bị ta hủy phải không a?"
Vị điếm viên kia sợ đến không nói ra lời, chỉ ấp úng trong miệng không ngừng. Phong Khiên Bảo than thở: " Đây là tất cả người đến tuyển kiếm hay sao?"
Điếm viên thật vất vả trấn định lại: " Là nhóm thứ sáu, phi kiếm của Thiên Bảo Các sẽ hết rất nhanh thôi."
Phong Khiên Bảo hung hăng trừng mắt nhìn Lý Cường, phảng phất như muốn nói, đều là ngươi gây ra.
Lý Cường nhịn không được cười lên ha hả, tiếng cười của hắn làm kinh động người tu chân trong kiếm phòng, có người cả kinh kêu lên: " Là hắn! Là hắn! Là hắn tới!" Lý Cường còn không biết bây giờ tại Kỳ Long thành mình nổi danh cỡ nào, ánh mắt mọi người đều nhìn lại đây. Lý Cường có vẻ rất thoải mái ngoắc: " Chào!" nguồn TruyenFull.vn
Mặc dù mọi người không hiểu hắn có ý tứ gì, nhưng không ai dám xem thường cử động của hắn, có hơn phân nửa người vô thức cũng giơ tay lên, đồng thời kêu " Chào" một tiếng, có người còn giơ cả hai tay, Lý Cường nhịn không được buồn cười. Hắn đi vào kiếm phòng, nói: " Làm cho phi kiếm của mọi người bị hao tổn, các vị, xin lỗi." Hắn nói rất thành khẩn, tất cả mọi người cảm giác được. Hắn có thực lực cường đại như vậy, trong trường hợp tranh đấu thế này, không có sát thương một ai, về điểm này người tu chân Kỳ Long thành đều thấy rất rõ ràng.
Một nữ tử người tu chân đi tới trước mặt Lý Cường, vẻ mặt cổ quái, nàng nói: " Tiền bối, phi kiếm của ta bị phá hủy, đó là sư tôn của ta...ban cho phi kiếm...ngươi..." Nàng như vừa tức giận, lại vừa khổ sở.
Lý Cường nhất thời cảm thấy bất an, đối phương là nữ nhân, hắn và Phó Sơn giống nhau, cho tới bây giờ cũng không muốn khi dễ nữ nhân.
Phong Khiên Bảo quát: " Ngươi là người tu chân môn phái nào? Sao dám nói chuyện với tiền bối như vậy? Úm!"
Lý Cường đẩy mạnh hắn qua một bên: " Lão Phong, ngươi đừng dọa sợ tiểu cô nương người ta. Ân, phi kiếm ngươi còn không? Phi kiếm bị hư có thu hồi hay không?" Cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng ỷ thế gạt người, biết người tu chân này chỉ vì nghe theo sự chỉ huy của liên hợp hội mới vây công mình, cũng không phải là có cừu oán gì với mình.
Nữ tử người tu chân kia đưa ra một thanh phi kiếm bị tàn phá, nói: " Ta tìm thời gian rất lâu mới tìm trở về, đã không thể dùng được nữa."
Lý Cường không thể nhịn được cười khổ, nghĩ thầm: " Là các người vây bắt ta mà đánh, phi kiếm bị phá hủy lại tới tìm ta, mụ nội nó, trên đời này lại có loại chuyện kỳ quái như vậy." Hắn lắc đầu, cầm lấy phi kiếm nhìn lướt qua, nói: " Đây là kim tính phi kiếm, ngươi bây giờ là Nguyên Anh kỳ, thanh kiếm này đã không thích hợp với ngươi, cần phải tu luyện lại một chút. Bỏ đi, gặp mặt chính là có duyên, trả lại cho ngươi."
Nữ tu chân kia không có phản ứng, còn không chịu tiếp kiếm, trong miệng như đang nói thầm cái gì. Lý Cường cười nói: " Thật sự không muốn lấy sao?" Hắn đưa phi kiếm ra lòng bàn tay. Chỉ trong thời gian nói chuyện chốc lát, hắn đã một lần nữa tu luyện thanh phi kiếm đó. Chỉ thấy một ánh sáng chói mắt khởi lên, thanh phi kiếm giống như tia chớp xẹt qua trong kiếm phòng, quay lại trong tay Lý Cường.
Có người kêu lên: " Trời ạ! Quả thật không dám tin tưởng đây là thật a."
Người sáng mắt đều có thể nhìn ra thanh phi kiếm này đã thoát thai hoán cốt. Phong Khiên Bảo cũng dùng ánh mắt khó thể tin nhìn Lý Cường, hắn không biết Lý Cường làm sao làm được điều đó. Nữ người tu chân kia thét lên chói tai: " Nha, cảm ơn tiền bối! Cảm ơn tiền bối!" Nàng tiếp nhận phi kiếm, quay đầu bỏ chạy, ước chừng chạy trở về tu luyện.
Lần này cả kiếm phòng đều sôi trào lên, ở Kỳ Long thành thiếu nhất chính là chế khí tông sư, như Lý Cường không chút cử động đã đem phi kiếm tổn hại luyện thật tốt, bọn họ ngay cả nghe nói cũng chưa từng nghe qua. Mọi người ùa lên, vây quanh Lý Cường, ồn ào yêu cầu Lý Cường trợ giúp chữa trị phi kiếm.
Phong Khiên Bảo và Ngang Dần đều cũng choáng váng, bọn họ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một vị cao thủ luyện kiếm nhanh như vậy, đối với thực lực của Lý Cường càng cảm thấy thâm không lường được.
Lý Cường vốn là người không ghi thù hận trong lòng, hắn ngẫm lại cũng thấy buồn cười, mình đã hủy phi kiếm mà bây giờ lại phải sửa lại cho bọn họ. Hắn mời mọi người ngồi xuống kiếm phòng, chậm rãi chữa trị phi kiếm bị tổn hại cho bọn họ, khoảng nửa ngày thời gian, hơn mười người trong kiếm phòng đều đã được luyện lại phi kiếm, kỳ lạ nhất là, phi kiếm được chữa trị cũng tốt hơn so với nguyên bổn rất nhiều.
Phong Khiên Bảo và Ngang Dần ngồi ở một bên nhìn, Ngang Dần nhỏ giọng than thở: " Cảnh giới của hắn chúng ta không thể so sánh được, Phong huynh ngươi nhìn thấy qua người tu chân như vậy chưa? Ta làm không được a, ai, không biết tiên giới tìm hắn có chuyện gì, hy vọng không nên bất lợi đối với hắn. Đáng tiếc a, lần này chúng ta đắc tội một vị cao thủ tiền bối như vậy, nếu không thật sự muốn làm bằng hữu với hắn."
Phong Khiên Bảo từng gặp qua rất nhiều người, hắn nhìn ra rõ con người của Lý Cường hơn Ngang Dần nhiều, hắn nhỏ giọng cười nói: " A a, nếu ngươi muốn làm bằng hữu với hắn, tuyệt đối không có chuyện, ngươi xem, hắn khảng khái cấp cho mấy người này tu luyện phi kiếm, điều này đã nói lên hắn không phải là người có lòng dạ hẹp hòi. Đừng nói là ngươi, Phong Khiên Bảo ta tại Lâm Minh Tinh tu chân lâu như vậy, cũng là lần đầu tiên bội phục một người."
Người cuối cùng vừa đi, Lý Cường khoa trương nói: " Ai, thiếu chút nữa làm xấu rồi."
Phong Khiên Bảo ngạc nhiên: " Sao tiền bối lại làm xấu được?"
Lý Cường gãi gãi đầu, giải thích: " Lão Phong a, phi kiếm của họ cái gì cũng có, phẩm chất hỗn độn, có thanh phi kiếm càng hiếm thấy, thiếu chút nữa chữa trị không được, còn không bằng tặng thanh phi kiếm mới còn dễ hơn." Thật ra thông qua lần này chữa trị phi kiếm, kiến thức của Lý Cường lại tăng thêm không ít, nên trong lòng hắn vẫn rất vui vẻ.
Ngang Dần nói: " Mộc Tử tiền bối, trong lòng ta vẫn có nghi vấn, tiền bối có thể giải thích cho không?"
Lý Cường nói: " Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện, lão Ngang, có gì nghi vấn ngươi cứ nói, có thể giải thích ta sẽ nói." Hắn đi theo Phong Khiên Bảo đến khố phòng.
Ngang Dần nói: " Xin hỏi tiền bối đã đạt đến Hợp Thể kỳ rồi chứ? Sao ta nhìn không thấu tu vi của tiền bối, thực lực có thể bằng được Tán Tiên rồi."
Lý Cường lắc đầu nói: " Thực lực của Tán Tiên, các ngươi gặp qua rồi sao?"
Ngang Dần xoa tay, chớp mắt hồi lâu mới nói: " Không có gặp qua, không dối gạt ngươi, ta ngay cả Tán tiên là như thế nào cũng không biết, chỉ là nghe nói Tán tiên rất lợi hại."
Lý Cường nhàn nhạt nói: " Ta chẳng những gặp qua Tán tiên, còn gặp qua tiên nhân, tu vi bây giờ của ta ước chừng có thể so với Tán tiên thì còn chịu được một chút, sau đó có bao xa phải chạy bao xa, nếu gặp tiên nhân, thì căn bản là không cần đánh, nhìn thấy là phải chạy...lão Ngang a, chúng ta không thể đối phó với họ đâu." Lời nói hắn rất thật, nếu có thể tiếp được sư tôn Kỳ Quân Sát ba chiêu, thì hắn sẽ cười trộm rồi, ở giới này nếu không có tiên nhân xuất hiện, Tán tiên chính là cao thủ lợi hại nhất.
Khố phòng của Thiên Bảo Các nằm dưới mặt đất, đi vào khố phòng phải thông qua một tiểu truyền tống trận, Phong Khiên Bảo, Ngang Dần và Nhan tổng quản mang theo Lý Cường đi xuống khố phòng. Phong kiên bảo cười nói: " Mời tiền bối đi tới nơi này, chỗ này chính là phòng chuyên môn trữ tiên thạch, trước mắt Thiên Bảo Các chỉ có bao nhiêu tiên thạch thôi, di, lão Nhan a, sao tiên thạch lại ít như vậy?"
Ba mặt tường của phòng sắp xếp những chiếc kệ chỉnh tề, nhưng đại bộ phận đều trống không. Nhan tổng quản cười khổ nói: " Các chủ, liên hợp hội điều đi hơn phân nửa tiên thạch, tham gia..tham gia...vây khốn..ân, lại thêm phải thưởng cho người tu chân cho nên mới lấy nhiều tiên thạch như vậy."
Lý Cường hiểu được hơn phân nửa tiên thạch nơi này đều cũng hao trên người mình, người tu chân tham gia vây khốn mình, còn có phòng ngự tháp đều cũng hao rất nhiều tinh thạch. Hắn như sư tử há to miệng nói: " Lão Phong, bỏ đi, có bao nhiêu thì tính bấy nhiêu, còn lại thì bán cho ta."
Phong Khiên Bảo liếc mắt ý bảo hắn nói chuyện, Nhan tổng quản hiểu ý nói: " Mộc Tử tiền bối, Thiên Bảo Các không có tồn hóa, nơi này ước chừng còn hơn một ngàn tiên thạch, cấp một nửa có được hay không?"
Lý Cường cũng từng làm thương nhân, hiểu được ý tứ của Nhan tổng quản, hắn cười nói: " Một nửa quá ít, tám trăm viên thế nào?" Hắn bắt đầu ra giá.
Bên tai Nhan tổng quản vang lên tiếng truyền âm của Phong Khiên Bảo: " Nhiều nhất là sáu trăm viên, ngươi nói với tiền bối, ta không tiện nói chuyện."
Nhan tổng quản cười nói: " Tiền bối, tiên thạch của Thiên Bảo Các chủ yếu cung ứng cho tất cả môn phái tu chân của Kỳ Long thành, không có tồn hóa chút nào...a a...thật là không hay, năm trăm viên được không?"
Lý Cường đâu chịu lép vế, cuống quýt lắc đầu: " Không! Không! Cần tám, tám trăm viên!" Hắn thật sự rất cần, nếu muốn trở lại Phong Duyên Tinh, không có đủ tinh thạch thì cũng vô ích.
Phong Khiên Bảo có chút chau mày, hắn lại truyền âm cho Nhan tổng quản, sau đó mở miệng nói: " Nhan tổng quản, đối với tiền bối sao lại trả giá như vậy được, hắn cần bao nhiêu thì cứ bán cho hắn bao nhiêu đi."
Nhan tổng quản hắc hắc cười nói: " Được, nếu các chủ cũng nói như vậy, tám trăm thì tám trăm! Ân, một viên trung phẩm tiên thạch giá trị hai trăm đoàn long tệ, tiền bối có Tinh Long bài, có thể giảm còn một trăm năm mươi đoàn long tệ..."
Phong Khiên Bảo cắt lời hắn: " Mộc Tử tiền bối đặc biệt hơn, một trăm đoàn long tệ một tiên thạch, Thiên Bảo Các có lỗ vốn cũng phải kết giao tiền bối a." Hắn vốn không đề cập tới việc tặng quà.
Lý Cường trợn tròn mắt, hắn quên đi chuyện trên người mình chỉ có một vạn đoàn long tệ, chỉ có thể mua được một trăm viên tinh thạch, dù là được giảm giá. Hắn đứng yên hồi lâu không nói gì. Nhan tổng quản nói: " Ân, tám trăm viên trung phẩm tiên thạch, phải cần tám vạn đoàn long tệ, tiền bối..." Ngang Dần ở một bên cũng cảm thấy thú vị cực kỳ, nhịn không được cười ha hả.
Phong Khiên Bảo cũng cười. Lý Cường bất đắc dĩ nói: " Đúng một mũi tên bức chết anh hùng hán, mụ nội nó." Hắn nghiêng đầu suy nghĩ chốc lát, đột nhiên cười nói: " A a, nếu như vậy, ta hỏi trước một tiếng, nếu ta có đoàn long tệ, các ngươi sẽ bán cho ta chứ?"
Nhan tổng quản rất rõ ràng, Lý Cường chỉ có một vạn đoàn long tệ, hắn vừa đến Lâm Minh Tinh, không có khả năng có nhiều tiền, vì vậy cười nói: " Đương nhiên rồi, có tiền sẽ bán cho ngài thôi."
Lý Cường quay đầu hỏi: " Lão Phong, ngươi có nhìn thấy qua linh đan này chưa?" Hắn tiện tay lấy ra một viên Tịch Diệt Đan, đặt giữa lòng bàn tay.
Phong Khiên Bảo là chủ nhân của Thiên Bảo Các, làm sao không nhận ra bảo vật độ kiếp này, hắn vừa nhìn thấy thì thiếu chút nữa hồn cũng bay mất, hét lớn: " Tịch Diệt Đan? Oa nha nha, Tịch Diệt Đan!"
Lý Cường không đợi tay hắn chộp tới, liền tức thì thu Tịch Diệt Đan vào trong thủ trạc, cười nói: " Ngươi nói giá đi." Trong lòng nghĩ: " Dám chơi ta? Hừ, cho ngươi cũng nếm thử tư vị!"
Không phải chỉ một mình Phong Khiên Bảo đỏ mắt, ngay cả Ngang Dần cũng nóng nảy, đây là độ kiếp bảo đan trong truyền thuyết, ai mà không cần? Với những cao thủ như họ, đều là người sắp độ kiếp, loại bảo đan này tuyệt đối khó cầu. Ngang Dần kêu lên trước tiên: " Bán cho ta! Năm mươi vạn đoàn long tệ, úc, không! Không! Không! Tám mươi vạn đoàn long tệ!"
Phong Khiên bảo thật ra lại rất thanh tỉnh, hắn nói: " Đừng cãi cọ, Mộc Tử tiền bối chỉ đùa với chúng ta thôi, loại bảo đan này không có cách nào dùng tiền để mua đâu, là vô giới chi bảo a." Hắn cũng biết mình đã có chút quá đáng.
Ngang Dần nhìn Lý Cường đăm đăm, than thở: " Bảo bối này thật sự là hấp dẫn người a, ai!"
Phong Khiên Bảo phân phó: " Nhan tổng quản, lấy tám trăm viên trung phẩm tiên thạch đưa cho Mộc Tử tiền bối." Hắn đi tới bên vách tường, lấy ra một khối tinh thạch nhìn một chút, lại nói: " Mộc Tử tiền bối đừng kỳ quái, vừa rồi chỉ nói giỡn với ngươi thôi."
Lý Cường cười nói: " Đương nhiên rồi, ta cũng là nói giỡn thôi." Hắn lấy ra hai thanh phi kiếm phẩm chất rất tốt để trao đổi.
Trở lại phòng khách quý, Lý Cường nói: " Lão Phong, có bản đồ địa hình của Lâm Minh Tinh không?"
Phong Khiên Bảo lắc đầu: " Cái gì là địa hình đồ? Cần nó để làm chi? Nơi này đến các đại thành thị chỉ cần thông qua tiểu truyền tống trận là được, đến thành nhỏ hay trấn nhỏ cũng có truyền tống trận, rất thuận tiện, không cần đi tìm đường."
Thật ra tới tu vi Phân Thần kỳ cao thủ vốn không cần tiểu truyền tống trận, chỉ cần tại truyền tống trận định hướng phương vị một chút, thì mình có thể tự thuấn di qua, phi thường thuận tiện, chỉ có phàm nhân mới cần đi đường bộ, bởi vì một lần trả phí cho truyền tống trận phi thường đắt tiền xa hoa, rất nhiều người tu chân bình thường không trả nổi tiền, nhưng Lý Cường vốn không cần quan tâm.
Lý Cường không khỏi cảm khái, Lâm Minh Tinh thật sự là rất phát đạt, ít nhất phương tiện giao thông rất thuận tiện. Nhưng hắn không muốn đi bằng truyền tống trận, khó được cơ hội đi tới tinh cầu của người tu chân, phải kiến thức một chút cảnh vật kỳ lạ của bổn địa, hơn nữa nếu muốn chạy ra khỏi tinh cầu này, chỉ ở trong đại thành thị di chuyển thì không có cách nào. Có lẽ nơi hoang dã cũng có truyền tống trận bị phế bỏ, khi đó dù là thần tiên cũng không có biện pháp tìm được mình, chỉ cần ra khỏi Lâm Minh Tinh, vũ trụ to lớn, thì còn ai có đại thần thông để bắt mình nữa chứ. Bây giờ mấu chốt là cần nhiều tinh thạch, tinh thạch hiện giờ cũng không đủ.
Ngang Dần vẫn chưa từ bỏ ý định, hắn phi thường hy vọng Lý Cường có thể ở lại Thiên Tu Qua một thời gian, mình có thể nhân cơ hội lãnh giáo một phen. Hắn cười nói: " Mộc Tử tiền bối ở lại Kỳ Long thành một đoạn thời gian đi, tốt nhất là ở lại Thiên Tu Qua, thế nào?"
Lý Cường nói: " Quên đi, Thiên Tu Qua đã bị ta hủy hết phân nửa, nếu trở về, người tu chân của Thiên Tu Qua còn không chơi chết ta, ai, ta sợ hãi nha."
Phong Khiên Bảo biết lưu không được Lý Cường, hắn nói: " Tại Lâm Minh Tinh chỉ có ở thành trấn là tương đối an toàn, rừng rậm núi hoang của nơi này có rất nhiều thứ cổ quái, trên đường phải cẩn thận, nhưng với tu vi của tiền bối hẳn là không có chuyện gì, mặt khác, Tuyết Long thành sắp có một hoạt động rất lớn, là tỷ thí bản lĩnh luyện khí, nơi đó có thể mua được rất nhiều tiên thạch, tiền bối có thể đi tỷ thí, a a, ta xem bản lĩnh chế khí của tiền bối rất cao cường, tại Lâm Minh Tinh chỉ cần là cao thủ chế khí luyện khí đều sẽ được mọi người tôn kính."
Lý Cường có chút động tâm, hắn đích xác có thể nói là tông sư về luyện khí, nhưng rất hiếm thấy thủ pháp chế khí của môn phái khác. Nếu là tỷ thí luyện khí, hẳn là có thể kiến thức một chút thủ pháp và tinh túy của môn phái khác, đối với tu vi chế khí luyện khí của mình cũng có điều tiến triển. Vì vậy hắn hỏi: " Chừng nào bắt đầu?"
Ngang Dần chen lời: " Còn một đoạn thời gian, đây là ngày lễ của Tuyết Long thành, kéo dài đến ba gia long niên, tu chân cao thủ của Lâm Minh Tinh đại bộ phận đều sẽ đi, đây là sinh hoạt náo nhiệt nhất của Lâm Minh Tinh."
Phong Khiên Bảo gật đầu nói: " Đúng, Thiên Bảo Các chúng ta cũng sẽ đi, cần có sự giao dịch bảo vật rất lớn, vận khí mà tốt, quả thật sẽ có được pháp bảo linh đan không tệ."
Lý Cường nói: " Tốt, ta sẽ đi xem, có lẽ chúng ta có thể gặp lại nhau ở Tuyết Long thành, cáo từ." Hắn nói đi là đi, một đạo kim quang chớp động, đã không thấy bóng dáng.
Phong Khiên Bảo kêu lên: " Tiền bối đừng nóng vội..ai, ta còn chưa nói xong, ta đi tìm hắn." Hắn không nghĩ tới Lý Cường lại đi nhanh như vậy, bạch quang chớp lên, hắn truy tung theo.
Lý Cường đứng ngay truyền tống trận lúc vừa mới đến Lâm Minh Tinh, hắn đột nhiên nghĩ đến đại hình truyền tống trận ở thành thị bị phong bế, nhưng truyền tống trận mình mới đến hẳn là không bị phong bế, vì nó nằm trong một sơn cốc bên ngoài, địa thế cực kỳ bí ẩn, cho nên hắn lập tức cáo từ, thuấn di qua đây. Cũng quả nhiên không ngoài hắn tính toán, chỗ truyền tống trận này hoàn toàn có thể khởi động, trong lòng hắn không khỏi mừng như điên. Hắn dương tay xuất ra Thiên Ti Tử Sắc Tốn bảo vệ truyền tống trận, đồng thời dùng cấm chế linh huyền làm cho truyền tống trận hoàn toàn đình chỉ truyền tống. Hắn sợ vạn nhất có người truyền tống đến sẽ bại lộ địa phương dùng để bỏ trốn này, cho nên lại dùng tốc độ nhanh nhất bố trí một trận pháp ẩn hình bên ngoài Thiên Ti Tử Sắc Tốn.
Lý Cường bay đến không trung, nhìn thấy sơn cốc đã biết thành một vùng loạn thạch, vốn nhìn không ra bên trong cất giấu một cỗ truyền tống trận, hắn đắc ý cười, lúc này mới thuấn di trở về thành.
Hắn đi tới Khoan Xu Viện, Hiên Viên Dịch Thanh sớm đã đợi trong viện, nhìn thấy Lý Cường tiến đến, vội vàng nghênh đón, vẻ mặt cung kính nói: " Tiền bối, mời đến tĩnh thất nghỉ ngơi."
Hiên Viên Dịch Thanh bị Lý Cường làm cho hoảng sợ, hắn nghĩ không ra Lý Cường lại lợi hại như vậy. Người tu chân của Lâm Minh Tinh là dựa vào thực lực để nói chuyện, thực lực của Lý Cường so với những tông sư của nơi này còn muốn lợi hại hơn, hắn cũng không dám cùng Lý Cường xưng huynh gọi đệ nữa, chẳng những xưng hô một tiếng tiền bối, ngay cả thần thái cũng cung kính vô cùng.
Lý Cường cười hì hì nói: " Hiên Viên huynh, ta lập tức sẽ đi, đặc ý quay lại đây cáo biệt ngươi, a a, thuận tiện hỏi một câu, đến Tuyết Long thành đi như thế nào?"
Hiên Viên Dịch Thanh nhìn thấy không ít người tu chân đang chạy lại, hắn vội vàng lôi kéo Lý Cường vào nhà, nói: " Mộc Tử tiền bối, đến Tuyết Long thành có thể từ nơi sân rộng có truyền tống trận để đi, rất thuận tiện, chỉ cần một ngàn đoàn long tệ là được rồi."
Lý Cường nói: " Ta biết, nhưng ta muốn đi đường bộ thôi."
Ngoài phòng có người hỏi: " Hiên Viên lão huynh, chúng ta có thể đi vào không?"
Hiên Viên Dịch Thanh từ chối: " Không thể..."
Nhưng Lý Cường lại nói: " Tiến vào đi, đừng đứng ở bên ngoài." Cho tới bây giờ hắn cũng không hề tỏ vẻ ta đây với ai.
Hiên Viên Dịch Thanh thở dài nói: " Mọi người vào đi."
Ngoài cửa đi vào bảy, tám người, đều là người tu chân từ thành thị khác tới, họ là viễn đồ khổ tu giả.
Hiên Viên Dịch Thanh nói: " Họ là viễn đồ khổ tu giả, vị này là Mộc Tử tiền bối, các ngươi đều cũng biết rồi, các ngươi tự mình giới thiệu một chút đi." Ngữ khí của hắn có chút khó chịu.
Lý Cường tò mò hỏi: " Cái gì gọi là viễn đồ khổ tu giả?"
Trong đám người tu chân này có một người gầy yếu nói: " Viễn đồ khổ tu giả là một loại phương thức tu hành dựa vào chính năng lực của mình đi từ thành thị này đến thành thị kia, trên đường không thể dùng phi hành, phải vượt qua đường lộ khó khăn, đi bộ tới mục đích. Mộc Tử tiền bối, rất vinh hạnh nhìn thấy tiền bối, ta là Đạm Bác Vũ của Tuyết Long thành."
Lý Cường vui vẻ nói: " Ai nha, ta cũng vừa lúc muốn đi Tuyết Long thành, Đạm huynh, có thể làm hướng đạo cho ta không?"
Đạm Bác Vũ nhảy dựng lên hét lớn: " Tốt a! Ha ha, ta có thể, ta có thể, ha ha, tiền bối yên tâm, ta biết đường đi, ha ha!" Người khắp phòng đều cũng choáng váng, người này có bệnh a?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.