Phiêu Miểu 9 – Quyển Ta Bà
Tác giả: Bạch Cơ Oản
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Quyển 1: Diệu Âm Vũ
Chương 3: Núi Mang
Vì không bắt được cá, cũng không mua được rau, Ly Nô đành làm một bữa tối đơn giản: một đĩa cá muối chua, một đĩa đậu phụ lên men sữa kèm theo ba bát mì lạnh lá hòe.
Tâm trí của Bạch Cơ và Nguyên Diệu không đặt vào thức ăn, nên chỉ ăn qua loa cho no bụng mà thôi.
Đêm xuống, trăng tròn như gương.
Hôm nay là mồng bảy âm lịch, vốn không nên có trăng tròn nhưng vầng trăng sáng lạ thường ấy lại treo trên bầu trời đêm một cách kỳ quái.
Bạch Cơ đứng ở sân sau, ngẩng đầu nhìn trăng tròn trên cao.
Nguyên Diệu đứng dưới gốc bồ đề, cúi đầu nhìn quả trứng Ca Lăng Tần Già trên tấm đệm mềm. Bạch Cơ nói, dưới gốc bồ đề là nơi tốt nhất để ấp Ca Lăng Tần Già, nên đã chuyển trứng vàng đến đây. Để tỏ lòng kính trọng thần điểu, nàng chọn một tấm đệm mềm rất đẹp, thêu hoa sen bảy báu của nhà Phật, đặt trứng vàng lên trên.
Nguyên Diệu rất lo lắng. Trước đây ở quê nhà Tương Châu, hắn từng thấy đầu bếp dùng trứng gà ấp gà con, chim từ trứng nở thành chim non cần sự ấm áp.
Đêm khuya sương nặng, gió đêm lạnh lẽo, Bạch Cơ đặt trứng Ca Lăng Tần Già dưới gốc bồ đề, chỉ sợ thần điểu chưa kịp thành chim đã bị đông cứng trong vỏ trứng rồi.
Nguyên Diệu không kìm được mà nói: "Bạch Cơ, có cần nhóm một lò than bên cạnh trứng Diệu Âm Điểu không?"
Bạch Cơ còn chưa trả lời, chú mèo đen đang ngồi trên bồ đoàn đã lên tiếng.
"Mọt sách, gia nghĩ trứng chim này cứ đem luộc hoặc rán lên thì ngon hơn. Dùng than nướng trứng, nhỡ nướng nổ thì không ăn được."
Nguyên Diệu ngạc nhiên: "Ly Nô huynh đệ, trứng thần điểu sao có thể đem ăn được chứ?!"
Mèo đen đáp: "Không phải mọt sách ngươi nói muốn nướng trứng ăn sao? Không nướng trứng ăn thì ngươi nhóm than làm gì?"
Nguyên Diệu nói: "Ta lo gió đêm lạnh, nhiệt độ quá thấp, thần điểu không nở được."
"Hoá ra không phải nướng trứng ăn à..."
Chú mèo đen có hơi thất vọng, cúi đầu xuống, cuộn tròn lại.
Bạch Cơ nói: "Hiên Chi không cần lo, Ca Lăng Tần Già khác với chim thường ở nhân gian, nó không yêu cầu nhiệt độ, cũng không sợ lạnh. Lục Độ Mẫu Bồ Tát tặng chúng ta trứng này, tuy còn trong vỏ nhưng đã sắp nở rồi. Chúng ta chỉ cần đặt nó dưới gốc bồ đề để nó hấp thụ linh khí trời đất, năng lượng vũ trụ, nếu không có gì bất ngờ thì vài ngày nữa sẽ nở thôi."
Nghe vậy, Nguyên Diệu mới yên lòng.
Bạch Cơ nói: "Hiên Chi, Ly Nô, trên trời treo vầng trăng bất thường này, chúng ta nằm xuống cũng không ngủ được, chi bằng đi dạo núi Mang một chút. Ta muốn đi xem lại ngọn núi ảo đột nhiên xuất hiện trong mây kia."
Trước đó, khi núi ảo trên mây ở núi Mang vừa xuất hiện, Bạch Cơ đã đi xem một lần. Nàng hoá thành một con rồng trắng bay lên không trung tiến về núi ảo, nhưng trong mây mù không có gì cả. Nàng cũng như mọi người, không phát hiện được gì. Khi đó nàng còn quan sát quanh núi Mang, cũng không có phát hiện gì, không biết núi ảo là chuyện gì.
Bạch Cơ không cam lòng, định tối nay đi xem lại.
Đêm huyền bí như thế, trăng kỳ lạ như vậy, Nguyên Diệu và Ly Nô cũng hoang mang trong lòng, khó mà ngủ yên, nên hai người đồng ý cùng Bạch Cơ đi du ngoạn núi Mang ban đêm.
Chú mèo đen đứng dậy, bốn chân đạp đất, hoá thành một mèo yêu chín đuôi to bằng hổ dữ.
Bạch Cơ và Nguyên Diệu ngồi lên lưng mèo yêu.
Dưới trăng Thần Đô, mèo yêu chín đuôi bay vút lên, đạp không trung mà đi, cưỡi gió phóng nhanh. Nó lao qua những mái nhà san sát, giữa những con phố chằng chịt, cuối cùng nhảy vọt qua tường thành, chạy về phía núi Mang.
Núi Mang dưới ánh trăng, núi non trùng điệp, rừng cây âm u, như một bức tranh thuỷ mặc đậm nhạt hài hoà.
Trước đây, người sống không vào núi Mang, trong núi Mang không có "người", nhưng gần đây lại khác.
Từ khi núi ảo trên mây xuất hiện, khiến Võ Hoàng lo lắng, bà muốn biết chuyện gì xảy ra, bèn phái một đội Ngự Lâm quân đóng quân trong núi Mang.
Ngự Lâm quân cắm trại trong núi Mang, lúc nào cũng quan sát núi ảo. Nếu có chuyện gì bất thường hơn xảy ra, họ sẽ phái người cưỡi ngựa phi nhanh về hoàng cung, báo cáo với Võ Hoàng.
Ngự Lâm quân chọn nơi thích hợp nhất để quan sát núi ảo trên mây mà hạ trại, dựng mười mấy lều trại, người ra vào tấp nập, lửa trại bập bùng.
Để tránh phiền phức, Bạch Cơ bảo Ly Nô vừa chọn chỗ thích hợp để quan sát núi ảo, vừa tránh xa trại của Ngự Lâm quân.
Ly Nô rất lanh lợi, nó lướt qua gần trại Ngự Lâm quân, những binh sĩ gác và tuần tra không ai phát hiện ra.
Mèo yêu chín đuôi tìm được một chỗ kín đáo trong rừng, dừng lại. Nơi này chính là vị trí tốt nhất để quan sát núi ảo.
Nơi này cách doanh trại Ngự Lâm quân không xa, cũng vừa vặn.
Bạch Cơ và Nguyên Diệu xuống khỏi lưng mèo yêu.
Sự chú ý của Nguyên Diệu lập tức bị núi ảo trên núi Mang thu hút.
Dưới ánh trăng, núi ảo cao vút trong mây, tựa như một ngọn núi thật sự.
Núi ảo vách đứng ngàn trượng, hùng vĩ uy nghiêm, không khác gì những ngọn núi hùng vĩ thông thường. Nếu mắt tốt, có thể thấy trên đỉnh núi mờ ảo trong mây, tuyết trắng chất chồng.
"Hoá ra, là một ngọn núi tuyết."
Nguyên Diệu lẩm bẩm.
Bạch Cơ ngạc nhiên: "Ngọn núi tuyết gì cơ?"
Nguyên Diệu nói: "Núi ảo là một ngọn núi tuyết."
Bạch Cơ ngẩng đầu, quan sát kỹ, không khỏi kinh ngạc.
"Lạ thật, mấy ngày trước ta đến xem, ngọn núi ảo này còn chưa rõ ràng như vậy. Nó nửa ẩn nửa hiện trong biển mây, chỉ có thể thấy được đường nét của núi cao, hoàn toàn không thấy trên đỉnh có tuyết trắng. Sao nó dần dần trở nên rõ ràng hơn như thế?"
Nguyên Diệu và Ly Nô không biết trả lời thế nào.
Ba người đứng tại chỗ, nhìn về phía núi ảo, quan sát một lúc nhưng cũng không có thu hoạch gì.
Ly Nô nói: "Chủ nhân, ngọn núi này nhìn tà khí, lại thêm vầng trăng này, khiến Ly Nô có cảm giác bất an không tả được. Hay chúng ta về Phiêu Miểu Các thu dọn đồ đạc, chạy trốn trong đêm đi."
Nguyên Diệu nói: "Ly Nô lão đệ, nếu đây thật sự là tai hoạ thì chúng ta phải tìm cách hoá giải. Chúng ta chạy rồi, còn dân chúng trong Thần Đô biết làm sao? Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, chẳng lẽ đành nhìn mọi người chịu tai ương mà chỉ lo cho mình sao? Nhất định phải tìm cách cứu mọi người."
Ly Nô bĩu môi: "Cứu khổ cứu nạn là việc của Bồ Tát, không phải của yêu quái chúng ta. Bây giờ Bồ Tát cũng chạy rồi, chẳng lẽ không cho yêu quái chạy sao?"
Nguyên Diệu biện hộ cho Lục Độ Mẫu Bồ Tát: "Bồ Tát không phải chạy, mà là tạm thời rời đi. Hơn nữa, Bồ Tát còn để lại một trứng Diệu Âm Điểu."
Ly Nô nói: "Vậy chúng ta cũng tạm thời rời đi. Đừng nhắc đến cái trứng chim đó nữa, gia chẳng thấy nó có ích gì sất."
Nguyên Diệu còn muốn nói thêm, nhưng Bạch Cơ lên tiếng: "Được rồi, Hiên Chi, Ly Nô, hai người đừng cãi nữa. Chạy hay không thì về Phiêu Miểu Các rồi tính. Bây giờ ta lên trời xem thử, hai người ở đây chờ ta."
Nguyên Diệu và Ly Nô đồng ý.
Bạch Cơ hoá thành một con rồng yêu khổng lồ, bay về phía núi ảo.
Nguyên Diệu và Ly Nô ở lại chờ.
Hai người tìm một tảng đá núi, ngồi xuống đợi Bạch Cơ.
Phía trại Ngự Lâm quân, thấp thoáng truyền đến tiếng xôn xao, trong vầng trăng tròn, trên núi ảo xuất hiện bóng dáng rồng yêu bay lượn, khiến họ hoảng sợ.
Sự náo động ở trại Ngự Lâm quân không ảnh hưởng đến Nguyên Diệu và Ly Nô.
Ngồi một lúc, có lẽ sau bữa tối uống trà hơi nhiều, Nguyên Diệu cảm thấy buồn, muốn tìm chỗ giải quyết.
"Ly Nô lão đệ, ta đi ra phía sau rừng một lát." Nguyên Diệu nói.
"Đi nhanh về nhanh, cẩn thận nhé." Ly Nô dặn dò.
Nguyên Diệu đi vào rừng.
Dưới ánh trăng, hắn tìm được một bụi cây yên tĩnh và kín đáo, bắt đầu giải quyết.
"Haizz..."
Nguyên Diệu nghe thấy có người thở dài.
Tiếng thở dài kéo dài theo gió đêm, rất rõ ràng.
Trong lòng sợ hãi, hắn vội vàng xong việc, muốn rời khỏi rừng, tìm Ly Nô.
Ai ngờ, vì hoảng loạn nên Nguyên Diệu đi nhầm đường đi ngược hướng.
Đi một lúc, hắn thấy một cây cổ thụ cong vẹo, trên cây treo xuống một chiếc thòng lọng thắt nút chết.
Một bóng người gầy gò, đang ủ rũ đi lại dưới cây, nhìn chiếc thòng lọng, lại thở dài một tiếng càng dài, càng u ám hơn.
"Haizz...haizz..."
Nguyên Diệu lập tức hết sợ, vì hắn nhận ra tiếng thở dài rất quen thuộc, bóng dáng ủ rũ kia cũng rất quen.
Nhìn kỹ hoá ra là Cao Công Công.
Cao Công Công tên là Cao Diên Phúc, là tổng quản đại nội của Thái Sơ Cung, được Võ Hoàng vô cùng tin tưởng. Trong sự kiện "Bất Tử Điểu", Nguyên Diệu quen biết Cao Công Công. Cao Công Công rất thích chàng thư sinh ủ rũ, cảm thấy hợp ý mình, một lòng muốn chàng thư sinh rời khỏi Phiêu Miểu Các, về dưới trướng mình làm thái giám, để truyền lại y bát.
Cao Công Công ủ rũ đứng dưới cây cổ thụ, run rẩy bước lên tảng đá, đưa tay nắm lấy dây thòng lọng treo trên cây, định treo cổ.
Nguyên Diệu kinh hãi, không kịp nghĩ gì khác, vội xuất hiện ngăn cản.
"Cao Công Công, xin đừng tự tìm cái chết!"
Cao Công Công nghe tiếng quay lại, thấy là Nguyên Diệu thì không khỏi cụp đôi mày chữ bát xuống, càng thêm u sầu.
"Là ngươi à, hậu sinh."
"Cao Công Công, ngài mau xuống đi, đời người còn dài, mọi chuyện nên nghĩ thoáng một chút, đừng hành động nông nổi..."
Nguyên Diệu vừa khuyên nhủ, vừa đỡ Cao Công Công bước xuống tảng đá, tránh xa dây thòng lọng.
Cao Công Công tuy vẫn rất u sầu, nhưng thấy Nguyên Diệu, cũng không vội treo cổ nữa, được hắn dìu xuống tảng đá.
Cao Công Công buồn bã nói: "Lão nô không phải nhất thời nông nổi, mà sau khi suy nghĩ kỹ, cảm thấy chi bằng tự treo cổ cho xong."
Nguyên Diệu hỏi: "Dám hỏi Cao Công Công, đã xảy ra chuyện gì khiến ngài nghĩ quẩn như vậy?"
Cao Công Công đưa tay chỉ lên trăng tròn trên trời, lại chỉ về phía xa ngọn núi ảo trên mây, buồn bã nói: "Hai thứ này còn kỳ lạ hơn cả yêu quái, nhìn là biết bùa đòi mạng. Thay vì không biết sắp tới chết thế nào, chi bằng bây giờ lão nô tự tìm cách chết vừa ý. Hơn nữa, sáng nay lão nô phụng mệnh đến núi Mang, còn bị cơn mưa cá ươn tôm thối ở ngoại ô nam thành. Lão nô ở trại Ngự Lâm quân tắm rửa cả nửa ngày, trên người vẫn còn mùi hôi. Thật là xui xẻo thêm u sầu, khiến người ta không muốn sống nữa."
Nguyên Diệu khuyên: "Mùi hôi trên người chỉ cần tắm rửa thêm vài lần, xông chút hương liệu sẽ hết thôi. Cao Công Công ngài không nên vì thế mà nghĩ quẩn."
Cao Công Công nói: "Chuyện mùi hôi còn dễ nói. Trăng và núi ảo mới là nguồn gốc khiến người ta u sầu. Hậu sinh, đêm khuya thế này ngươi cũng không thể một mình ở núi Mang. Ngươi đi cùng Bạch Cơ phải không? Sáng nay nàng ở trước mặt Võ Hoàng bệ hạ nói sẽ tìm cách giải quyết dị tượng ở Thần Đô. Bây giờ đã có cách chưa?"
Nguyên Diệu thành thật đáp: "Bạch Cơ đang thăm dò núi ảo, hiện tại vẫn chưa có cách gì."
Cao Công Công nghe xong, càng thêm u sầu.