Bạch Cơ đưa tay ra, vẫy vẫy trước mặt Nguyên Diệu, cười khúc khích: "Sao Hiên Chi lại ngẩn ngơ ra thế? Lại ngu ngơ như ngày nào rồi."
Trên lòng bàn tay của nàng có một vết thương sâu, da thịt lật ra còn sót lại dấu vết của máu.
Nhớ lại đôi tay trong bóng tối đã nở hoa từ máu thịt, lòng Nguyên Diệu chợt đau nhói, hắn nói: "Bạch Cơ, vết thương trên tay ngươi là để cứu ta phải không?"
"Đừng buồn làm gì, chỉ là vết thương nhỏ thôi, khi nào ra ngoài bôi ít thuốc là khỏi ngay." Bạch Cơ cười tươi nói rồi dừng lại một chút, tiếp lời: "Nhưng mà, tiền mua thuốc ta sẽ trừ vào tiền công của ngươi."
Nguyên Diệu giận đến nghẹn lời, nỗi buồn trong lòng không thể thoát ra đành hét lên cho hả.
"Giờ là lúc nào rồi mà ngươi còn nghĩ tới mấy đồng bạc vụn của ta hả?!" Bạch Cơ che miệng cười khẽ: "Hì hì."
Ly Nô đứng giữa vườn người hoa, lớn tiếng nói: "Chủ nhân, chỉ cần được ra ngoài, từ giờ Ly Nô không cần lương tháng nữa! Tưới hoa bằng linh lực mệt mỏi lắm rồi!"
Hồ Thập Tam Lang cũng yếu ớt lên tiếng: "Bạch Cơ, với đạo hạnh của ta, cùng lắm chỉ chống đỡ thêm được hai ngày nữa. Nếu không tìm thấy lối ra, không chỉ không cứu được những người này, mà ta e rằng chính mình cũng sẽ cạn kiệt yêu lực mà chết."
Bạch Cơ thở dài: "Giường Phù Thế được tạo từ Kiến Mộc, là thần mộc nối liền trời đất tồn tại từ thời thượng cổ. Sức mạnh của Giường Phù Thế đến từ giấc mơ của con người, không bao giờ cạn. Với chút yêu lực còn lại của ta bây giờ e là không thể phá vỡ nhà tù của giấc mộng phù sinh này để quay về hiện thực. Hơn nữa, một khi sức mạnh của giường Phù Thế hồi phục hoàn toàn, chúng ta sẽ lại bị biến thành hoa, mãi mãi không thể tỉnh lại."
Ly Nô tức giận: "Một cái giường rách cũng dám làm loạn! Chủ nhân, dù sao cái giường đó cũng đã bị xích Vân Liên của người khóa lại rồi, sao chúng ta không đập nát nó đi cho xong?"
Hồ Thập Tam Lang xoa mặt, nói: "Ngươi ngốc đó à? Nếu đập giường có thể cứu được, Bạch Cơ đã đập nát nó từ lâu, còn cần phí sức mà trói nó lại làm gì?"
Ly Nô thấy mình nói sai nhưng vẫn không chịu thua, quát lên: "Im cái miệng hồ ly của ngươi lại, lo tưới hoa đi!"
Bạch Cơ lại quay vào sâu trong vườn người hoa, nói: "Để ta nghĩ thêm, nhất định sẽ có cách."
Nguyên Diệu không giúp gì được cho Bạch Cơ, sợ đi theo sẽ làm phiền, nên đi giúp Ly Nô và Hồ Thập Tam Lang tưới hoa.
Ly Nô và Hồ Thập Tam Lang xách những thùng gỗ chứa đầy nước giếng, họ dùng gáo múc nước từ thùng rồi cẩn thận tưới lên gốc mỗi bông người hoa, mỗi bông chỉ được tưới một chút nước.
Nhưng người hoa trong sân quá nhiều, dù rất tiết kiệm nhưng để có thể tưới đều khắp, cả hai đều phải dùng yêu lực quá độ, đến mức ngày càng yếu ớt, môi cũng tái nhợt hơn nhiều.
Nguyên Diệu là người, không có yêu lực, không thể biến nước giếng thành linh thủy, nước giếng hắn tưới chẳng có ích gì cho người hoa.
Ly Nô cáu kỉnh mắng: "Đồ mọt sách vô dụng! Đừng có cản đường, cút ra một bên đi, gia đang bực mình lắm đây!"
Hồ Thập Tam Lang nhẹ nhàng nói: "Nguyên công tử, ngài vừa mới tỉnh, cơ thể còn yếu, chi bằng ngài vào sảnh nghỉ một lát."
Nguyên Diệu biết mình không giúp được gì, đứng đó chỉ vướng víu thêm, đành quay lại đại sảnh.
Trong sảnh, bóng tối âm u bao trùm, chỉ có giường Phù Thế bị xích Vân Liên khóa lại phát ra ánh lân quang yếu ớt.
Nguyên Diệu ngồi xuống đất, đối diện với Giường Phù Thế, lòng rối bời.
Ngồi một lúc, hắn dần dần thiếp đi.
Trong giấc mơ, Nguyên Diệu nghe thấy ai đó khóc, tiếng khóc quen thuộc lắm, chẳng phải là Vi Ngạn sao?!
Nguyên Diệu chợt nhớ ra, sau những biến cố ảo thực đan xen vừa rồi, hắn đã gần như quên mất Vi Ngạn. Lúc ấy, Vi Ngạn đã và hắn đến biệt viện này, rồi cả hai bị Hoàng tiên sinh ám hại, biến thành hoa.
"Vi Ngạn có ổn không?" Nguyên Diệu áy náy trong lòng, lớn tiếng gọi: "Đan Dương, Đan Dương ổn chứ? Ngươi ở đâu?"
"Hiên Chi?! Là ngươi sao? Ta ở đây, mau tới..." Tiếng Vi Ngạn vang lên đầy vui sướng, như người đuối nước vớ được cọc.
Nguyên Diệu nghe theo tiếng gọi, lần mò trong bóng tối mà đi, dần dần trước mắt có chút ánh sáng.
Ngẩng đầu lên, hắn thấy trên trời treo một vầng trăng non nhợt nhạt, xung quanh là một khu rừng tĩnh lặng và sâu thẳm. Dưới chân hắn là một thảm cỏ đầy hoa, rực rỡ sắc màu. Vi Ngạn đứng giữa biển hoa, thấy Nguyên Diệu đến bèn khóc nấc lên: "Hiên Chi, đây rốt cuộc là chốn quỷ quái gì? Sao đi mãi mà không ra được thế?" Nguyên Diệu ngơ ngác: "Ta cũng không biết đây là nơi nào. Đan Dương, sao ngươi lại ở đây?"
Vi Ngạn ủ rũ nói: "Ta luôn ở đây, đi mãi cũng không ra khỏi khu rừng này."
Nguyên Diệu ngước nhìn xung quanh, chỉ thấy ánh trăng lờ mờ, khu rừng u ám và biển hoa đang nở rộ mà chẳng biết đây là đâu, hay mình đến từ nơi nào và phải đi đâu.
Chẳng mấy chốc, biển hoa bỗng tràn ngập một làn sương trắng, sương trắng như băng, lan tỏa khắp nơi.
Nguyên Diệu hơi hoảng hốt, nhưng Vi Ngạn trấn an: "Đừng sợ, đây lại là trò của đám hoa này. Chỉ là những hình ảnh kỳ lạ không nguy hiểm gì đâu."
Trong sương trắng các hình ảnh kỳ dị dần hiện lên, như một ảo cảnh xa xăm hay một màn múa bóng. Những hình ảnh này được trình diễn trên nền biển hoa kể về một câu chuyện kỳ bí.
Đó là một bộ lạc sống trên ngọn đồi đầy hoa, được bao quanh bởi núi non trùng điệp. Bộ lạc ấy có tín ngưỡng cổ xưa, họ thờ một cây cổ thụ cao lớn, được gọi là Kiến Mộc.
Hoàng Mộc là thầy tế của bộ lạc.
Nhiệm vụ của thầy tế là bảo vệ Kiến Mộc, và kết nối với linh hồn của nó qua những giấc mơ để dự đoán những sự kiện quan trọng như săn bắn, chiến tranh, và bệnh tật, giúp bộ lạc phòng tránh những điều xui rủi.
Trong thời đại hoang dã ấy, các bộ lạc thường xuyên chiến đấu với nhau, và các tín ngưỡng cũng hòa trộn vào nhau. Nhiều vị thần mới ra đời, trong khi những vị thần cũ bị lãng quên.
Khi Hoàng Mộc làm thầy tế, một số người trong bộ lạc đã từ bỏ tín ngưỡng Kiến Mộc, bắt đầu thờ phụng những vị thần mới.
Số người tin vào Kiến Mộc ngày càng ít, và Hoàng Mộc cũng ngày càng ít mơ thấy linh hồn của Kiến Mộc. Những lời tiên tri của ông dần dần trở nên sai lệch. Trong một trận chiến với Man tộc, vì lời tiên tri sai bộ lạc đã thua trận, nhiều chiến binh tử trận, bị cướp bóc lương thực, gia súc và nữ nhân.
Kể từ đó, dân làng không còn tin vào Kiến Mộc cũng không kính trọng Hoàng Mộc nữa. Họ thậm chí còn oán giận Hoàng Mộc, dùng những lời bịa đặt làm chứng cứ tội trạng, biến ông thành nô lệ.
Là một nô lệ, Hoàng Mộc sống trong cảnh khổ sở, mặc quần áo rách rưới, ăn những thứ thô sơ không khác gì gia súc và phải làm những công việc nặng nhọc nhất. Dần dần, ông mất đi những giấc mơ, không còn giao tiếp được với hồn mộng của Kiến Mộc. Giấc mơ duy nhất ông có là hình ảnh ngập tràn hoa dại trên khắp đồi núi. Những bông hoa ấy chính là niềm an ủi duy nhất trong chuỗi ngày khổ cực của ông.
Một ngày nọ, Hoàng Mộc mơ thấy Kiến Mộc. Kiến Mộc bảo với ông rằng sẽ có một trận dịch bệnh khủng khiếp tràn qua bộ tộc, giết chết tất cả mọi người. Nguyên nhân của dịch bệnh là từ những con gia súc mà Man tộc đã dâng cho thủ lĩnh bộ tộc, có kèm theo lời nguyền độc ác của pháp sư Man tộc.
Hoàng Mộc hoảng hốt, vội vã kể lại lời Kiến Mộc cho thủ lĩnh bộ tộc. Ông quỳ xuống, dập đầu đến rách cả trán nhưng thủ lĩnh không tin hoặc không muốn tin. Sau trận chiến thất bại, bộ tộc đã mất rất nhiều gia súc, và với mùa đông lạnh giá đang đến, họ cần gia súc để vượt qua thời kỳ khó khăn này.
Mùa đông năm đó, dịch bệnh lan tràn trong bộ tộc. Người già mất con trẻ, trẻ nhỏ mất phụ mẫu, cái chết bủa vây khắp nơi. Trên ngọn đồi từng tràn ngập hoa dại bên ngoài làng, giờ đây rải rác là những xác chết lạnh lẽo. Cả bộ tộc chìm trong nỗi buồn, sợ hãi, tuyệt vọng và cái chết. Người ta đổ lỗi cho Hoàng Mộc và Kiến Mộc.
Tại sao Hoàng Mộc là pháp sư của bộ tộc mà không bảo vệ họ? Tất cả là lỗi của Hoàng Mộc! Thảm họa này do Hoàng Mộc gây ra. Còn Kiến Mộc là thần hộ mệnh của bộ tộc tại sao cũng không bảo vệ họ? Tất cả cũng là lỗi của Kiến Mộc!
Vào một ngày tuyết trắng xóa, những người còn lại trong bộ tộc dẫn Hoàng Mộc vào rừng sâu, trói ông vào Kiến Mộc. Họ đốt lửa, trút cơn giận dữ lên Hoàng Mộc và Kiến Mộc, thiêu rụi cả hai.
Trong ngọn lửa dữ dội, cây đại thụ Kiến Mộc bị đốt cháy như chiếc ô rực lửa, thân cây và cành lá phát ra những tiếng rên rỉ đau đớn. Giữa ngọn lửa Hoàng Mộc gào thét trong đau đớn, cơ thể ông cuộn tròn lại dưới sức nóng của lửa từ từ hóa thành tro than.
Nhìn qua màn lửa, Hoàng Mộc thấy khuôn mặt của những người bộ tộc tràn đầy sự tàn nhẫn, lạnh lùng và thỏa mãn độc ác. Cái chết dường như là một liều thuốc mê, trước lúc lìa đời, Hoàng Mộc như nhìn thấy mọi người bên ngoài đều biến thành những bông hoa xinh đẹp, giống như những bông hoa trên ngọn đồi ngoài làng, đang lay động trước mắt ông.
Những bông hoa xinh tươi, dễ thương hơn con người biết bao. Hoa trong sáng, thuần khiết hơn nhiều so với loài người bẩn thỉu. Giá như có thể biến tất cả loài người thành hoa thì tốt biết mấy. Giấc mơ của loài người thật tầm thường và xấu xí, còn giấc mơ của hoa thì đẹp đẽ, quyến rũ vô cùng.
À, nếu có thể, hãy biến loài người thành hoa. Như thế thế giới này sẽ không còn lạnh lùng, xấu xa và tuyệt vọng nữa.
Do Kiến Mộc là một cây cổ thụ quá lớn, cộng với gió mùa đông quá mạnh, ngọn lửa từ Kiến Mộc lan nhanh, đốt cháy cả những cây xung quanh. Những người trong bộ tộc tham gia lễ thiêu Kiến Mộc không kịp chạy thoát, lần lượt bị ngọn lửa nuốt chửng, kêu la trong tuyệt vọng.
Gió cuốn theo ngọn lửa, chẳng mấy chốc cả khu rừng cháy rừng rực, ngọn lửa lan tới ngôi làng phía dưới rồi làng cũng chìm trong biển lửa. Những người già yếu và bệnh tật không kịp chạy thoát, chết trong đau đớn và tuyệt vọng.
Thủ lĩnh bộ tộc cũng không kịp thoát thân. Khi bị lửa thiêu rụi, ông chợt nhớ đến lời tiên tri của Hoàng Mộc: "Bộ tộc sẽ xảy ra một đại dịch, cướp đi mạng sống của người cuối cùng."
Ban đầu đó là lời tiên tri về dịch bệnh, cuối cùng lại trở thành lời nguyền của Kiến Mộc. Một khi đã là ý trời,dù là tiên tri hay lời nguyền, dù quá trình thế nào thì kết cục cũng sẽ xảy ra.
Ngọn lửa lan tràn khắp rừng và làng, ngọn lửa như những cánh hoa đỏ rực, từng lớp từng lớp bừng nở. Khi những đóa hoa lửa tàn lụi, mặt đất chỉ còn lại một đống tro đen, tuyết rơi như những bông bông, che phủ mọi tội ác dưới lớp vải trắng tinh khôi.
Nơi bộ tộc từng sống trở thành vùng đất chết hoang vu, không ai đến cũng chẳng ai rời đi.
Không biết đã bao lâu trôi qua, từ nơi Kiến Mộc từng mọc lên có một chồi xanh nhỏ bé đâm chồi khỏi mặt đất. Chồi non dần lớn lên theo từng năm, cuối cùng trở thành một cây đại thụ. Cây này rất giống Kiến Mộc nhưng không phải là Kiến Mộc.
Cũng không biết đã bao nhiêu triều đại thay đổi, một nhóm thợ đốn củi đi ngang qua khu rừng này. Họ nhìn thấy cây cổ thụ và quyết định đốn hạ nó làm gỗ. Gỗ ấy trải qua nhiều công đoạn, cuối cùng đến tay một người thợ thủ công. Người thợ làm ra một chiếc giường la hán từ gỗ ấy.
Chiếc giường rất đẹp, và được chạm khắc hoa nổi sơn đỏ, sáng bóng như ngọc.
Ngay khi chiếc giường hoàn thành, từ những vân gỗ bỗng mở ra một đôi mắt. Khi người thợ và gia đình đến gần chiếc giường, từng người đều lần lượt biến thành những bông hoa.
Đôi mắt trên chiếc giường nhìn những bông hoa ấy đầy yêu thương, hắn say đắm chúng, yêu mến sự sống và những giấc mơ của loài hoa.
Vở diễn kết thúc giữa biển hoa, trong rừng, sương mù vẫn bao phủ, ánh trăng vẫn dịu dàng tuôn chảy, chỉ có những đóa hoa tàn lụi nằm rải rác khắp mặt đất.
Như thể ngọn lửa ma quái trong câu chuyện đã thiêu rụi cả biển hoa này, tiêu tốn mọi sự sống chỉ để kể lại một câu chuyện đầy đau thương.
Nguyên Diệu há hốc miệng kinh ngạc, hắn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Ý nghĩa của câu chuyện trong ảo cảnh này là gì? Có phải đây chính là nguồn gốc của chiếc giường Phù Thế không?
Nguyên Diệ bối rối không nhịn được mà hỏi Vi Ngạn: "Đan Dương, chuyện này là sao?"
Vi Ngạn lắc đầu, giống như cái trống bỏi, trả lời: "Không biết, trước giờ vẫn thế, một lát nữa những bông hoa này lại sẽ làm điều quái dị thôi!"
Nguyên Diệu nói: "Dù sao thì cũng phải tìm cách thoát khỏi đây!"
Vi Ngạn ủ rũ nói: "Ta cũng không biết làm sao để rời đi cả."
Nguyên Diệu đang buồn phiền thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của Bạch Cơ bên tai.
"Ngươi hãy nhỏ giọt máu xuống trong cõi ảo này."
"Cái gì? Cõi ảo nào chứ?" Nguyên Diệu ngạc nhiên.
Vi Ngạn nhăn mặt nói: "Hiên Chi đang nói chuyện với ai vậy?"
Nguyên Diệu trả lời: "Ta nghe thấy giọng của Bạch Cơ!"
Vi Ngạn thoáng chốc vui mừng, hớn hở nói: "Tốt quá rồi, Bạch Cơ nói gì vậy?"
Giọng nói của Bạch Cơ lại vang lên bên tai Nguyên Diệu: "Ngươi đang trong giấc mộng của chiếc giường Phù Thế, ta không thể vào được. Hãy nhỏ máu xuống đất ta sẽ vào được, vì máu của ta đang chảy trong cơ thể ngươi."
Nguyên Diệu trả lời: "Ta hiểu rồi!"
Nguyên Diệu định cắn ngón tay để nhỏ máu nhưng nghĩ mãi cũng không dám cắn.
Vi Ngạn sốt ruột hỏi: "Hiên Chi à, Bạch Cơ nói gì nữa thế?"
Nguyên Diệu trả lời: "Bạch Cơ bảo ta nhỏ máu xuống đất để nàng có thể vào đây. Nhưng ta... không dám cắn, ngươi có con dao nào không?"
Nghe vậy, Vi Ngạn bèn kéo tay Nguyên Diệu, mở miệng cắn mạnh.
Máu bắn tung tóe, rơi đầy mặt đất.
"Á, đau quá!" Nguyên Diệu la lên, mắt rơm rớm.
Ngay khi máu ngấm vào mặt đất, một tia sáng chói lòa tỏa ra, xóa tan lớp sương mờ, khiến tất cả hoa mũ cỏ đều héo úa.
Bạch Cơ uyển chuyển xuất hiện trên vùng đất hoang vu, nàng nhìn vào hư không và nói: "Đừng trốn nữa, hãy ra mặt đi."
Từ hư không có một hình bóng mờ dần dần hiện ra, nhẹ như làn khói.
Nguyên Diệu chăm chú nhìn, cảm thấy bóng người đó rất giống với hình hài của con rối mang tên Hoàng tiên sinh.
Người ấy và Bạch Cơ nhìn nhau. Hình bóng đó bị một sợi dây mây như làn mây trói buộc, sợi dây ấy phủ đầy những phù chú vàng óng.
Trên tay Bạch Cơ cũng lóe lên những bùa chú vàng.
Người kia cố gắng vùng vẫy, muốn thoát khỏi sợi mây trói buộc, nhưng càng giãy giụa, sợi dây càng siết chặt hơn, trong khi ánh sáng trên bùa chú của Bạch Cơ ngày càng rực rỡ.
Cuối cùng, bóng người từ bỏ, buông xuôi, không còn chống cự nữa.
Tiếng thở dài phát ra từ hình bóng ấy, giọng nói buồn bã vang lên.
"Ta đã thua rồi, kết giới của Hoa Trạch cũng đã bị phá, các ngươi có thể rời khỏi đây bất cứ lúc nào. Tuy nhiên ta có một nguyện vọng."
Bạch Cơ chăm chú nhìn Hoàng tiên sinh, hỏi: "Ngươi có nguyện vọng gì? Xưa là Kiến Mộc nay ngươi được gọi là Hoàng Mộc, hoặc Hoàng tiên sinh."
Hoàng tiên sinh trả lời: "Ta muốn có một giấc mơ."
Bạch Cơ nói: "Ngươi đã có quá nhiều giấc mơ rồi."
Hoàng tiên sinh lắc đầu: "Không, tất cả những giấc mơ ấy không phải là của ta. Ta chưa bao giờ có một giấc mơ thực sự. Suốt bao năm qua ta sống trong đau khổ và giày vò, không thể quên được sự tuyệt vọng trước khi chết và nỗi đau đớn của thân xác bị thiêu cháy. Những giấc mơ của kẻ khác chỉ giúp ta tạm thời xoa dịu nhưng không thể xóa tan sự đau đớn sâu thẳm trong tâm hồn. Bạch Cơ, Phiêu Miểu Các vốn là nơi thực hiện điều ước của người đời, xin ngươi hãy thương xót mà ban cho ta một giấc mơ có thể làm nguôi ngoai nỗi đau này."
Bạch Cơ nở một nụ cười đầy ẩn ý: "Được thôi. Nhưng quy tắc của Phiêu Miểu Các là một vật đổi một vật. Ngươi sẽ đổi bằng gì?"
Hoàng tiên sinh trả lời: "Trong chiếc giường Phù Thế có hạt giống của Kiến Mộc. Sự tồn tại của ta đến hôm nay, thu thập những giấc mơ của chúng sinh, đều nhờ vào hạt giống này. Nếu là ngươi, ngươi có thể trồng lại Kiến Mộc, loài cây đã biến mất khỏi thế gian. Điều đó đủ để đổi lấy một giấc mơ rồi chứ."
Đôi mắt Bạch Cơ lóe sáng, nụ cười càng rạng rỡ: "Được, thỏa thuận thành công."
Hoàng tiên sinh nhẹ nhõm, nụ cười trên môi hiện lên nét giải thoát.
Ảo cảnh trong rừng dần tan biến, mọi thứ như khói sương phai nhạt, dần dần biến mất.
Nguyên Diệu chợt tỉnh lại, thấy mình đang đứng trong đại sảnh. Bạch Cơ ở bên cạnh hắn, Hoàng tiên sinh cũng có mặt nhưng không thấy Vi Ngạn đâu cả.
Tuy nhiên, trên chiếc giường Phù Thế bị khóa bởi sợi dây mây, giờ đã mọc lên một bông hoa tím.
Bạch Cơ đưa tay vuốt nhẹ trong không trung, Hoàng tiên sinh và sợi dây mây biến mất hoàn toàn như chưa từng tồn tại.
Bạch Cơ quay sang Hoàng tiên sinh nói: "Hãy giải trừ lời nguyền người hoa, trả mọi người về nguyên dạng đi."
Hoàng tiên sinh gật đầu.
Ông bước đến bên giường Phù Thế, nằm xuống, thân thể dần dần hòa vào chiếc giường, như khối băng tan chảy trong nước sôi rồi từ từ biến mất.
Khi Hoàng tiên sinh tan biến trên chiếc giường ảo, ánh sáng từ giường bỗng chói lòa. Những đường vân gỗ mở ra một đôi mắt kỳ dị, ánh sáng từ đó lan tỏa như dòng nước, chảy xuống khắp sàn, tràn ra sân vườn nơi những bông hoa mang hình người nở rộ, tạo nên một cảnh tượng huy hoàng.
Trước tiên, bông hoa tím trên giường biến trở lại thành Vi Ngạn. Hắn tỉnh dậy như vừa thoát khỏi một giấc mơ dài, ngả người vươn vai rồi nhìn Bạch Cơ và Nguyên Diệu nói: "Ta dường như vừa mơ một giấc mơ thật kỳ lạ và rất dài."
Nguyên Diệu thở phào nhẹ nhõm: "Tỉnh lại là tốt rồi."
Bạch Cơ nhoẻn miệng cười đầy bí ẩn.
Ánh sáng tiếp tục tràn qua sân vườn, những bông hoa mang khuôn mặt người lần lượt biến thành những người thanh niên tuấn tú, những bông hoa bách hợp mang tay người biến thành thiếu nữ trẻ trung. Các loài hoa khác cũng dần trở lại hình dạng con người: hoa mẫu đơn có chân người biến thành nữ nhân yêu kiều, hoa bìm bìm có tai người trở thành một người đàn ông mập mạp. Những bông hoa như cúc rắn, long đởm, thạch trúc và phi yến mang mắt, miệng, mũi đều lần lượt trở về nguyên dạng là con người.
Mọi người bừng tỉnh và nhìn nhau trong sự ngỡ ngàng. Khi nhận ra mình còn sống, họ vui mừng khôn xiết, khóc cười lẫn lộn rồi vội vã rời khỏi biệt viện của Hoàng tiên sinh.
Hoa mũ cỏ biến thành người, tất cả đều bỏ chạy tán loạn, làm con mèo đen và hồ ly đỏ đang tưới hoa bằng linh lực hoảng sợ đến nhảy dựng. Khi nhận ra kết giới phong tỏa ngôi nhà hoa đã biến mất, chúng bèn chạy vội về sảnh chính, định báo với Bạch Cơ và Nguyên Diệu để cùng trốn thoát.
Trong đại sảnh, Bạch Cơ và Nguyên Diệu đứng cạnh chiếc giường ảo, nét mặt đầy phức tạp. Vi Ngạn cũng đứng ngơ ngác, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Ly Nô chợt hiểu ra, reo lên: "Ra là do chủ nhân đã đánh bại cái giường quái quỷ này nên kết giới mới biến mất!"
Hồ Thập Tam Lang mừng rỡ, xoa tay vào mặt mình: "Cuối cùng cũng có thể về nhà rồi!"
Bạch Cơ cười khẽ: "Còn một việc nữa phải làm rồi mới có thể về."
Ly Nô thắc mắc: "Chủ nhân, còn việc gì nữa? Có gì quan trọng hơn việc về nhà ăn cá chứ?"
Nguyên Diệu trả lời: "Bạch Cơ đã hứa với Hoàng tiên sinh, hay chính là cái giường ảo này là sẽ cho ông ấy một giấc mơ. Phải làm xong việc đó rồi mới được về."
Ly Nô ngạc nhiên: "Một cái giường mà cũng cần mơ sao?! Hơn nữa, cái giường này hại chúng ta khốn khổ như vậy, không đập tan nó ra đã là nhân từ rồi, còn để nó mơ nữa chứ!"
Đôi mắt trên giường ảo nhìn Ly Nô đầy giận dữ.
Bạch Cơ cười: "Ly Nô, làm người cần biết tha thứ, lấy đức báo oán là một đức tính cao quý."
Nguyên Diệu ngại ngùng nói: "Ngươi mà cũng biết đến đức tính đó sao? Nếu không có hạt giống Kiến Mộc ta e rằng ngươi đã thẳng tay trả thù từ lâu rồi."
Bạch Cơ mỉm cười: "Hiên Chi nói gì thế?"
Nguyên Diệu giật mình, vội nói: "Không, không có gì. Bạch Cơ, mau giúp Hoàng tiên sinh vào giấc mơ đi, ta thấy ông ấy chờ không nổi nữa rồi."
Đôi mắt trên chiếc giường ảo sáng rực, đầy khao khát được bước vào một giấc mơ của riêng mình.
Bạch Cơ mỉm cười: "Để đưa giường Phù Thế vào giấc mơ, còn thiếu một thứ nữa."
Nguyên Diệu ngạc nhiên: "Thiếu gì cơ?"
Đúng lúc đó, một bông hoa mũ cỏ bay vào đại sảnh, nó giận dữ khóc lớn: "Tại sao mọi người đều biến lại thành người, còn ta vẫn là hoa?"
Bạch Cơ cười khúc khích: "Thứ còn thiếu chính là nó."
Nguyên Diệu ngơ ngác hỏi: "Ý ngươi là gì?"
Bạch Cơ không trả lời, nàng mỉm cười nhìn bông hoa mũ cỏ: "Ngươi biết vì sao ngươi không thể biến lại thành người không?"
Hoa mũ cỏ khóc nức nở: "Không biết, ta là người mà, mặt ta vẫn còn đây, ta vẫn nhớ rõ mình là ai, từ đâu đến!"
Bạch Cơ cười: "Ngươi là ai, từ đâu đến?"
Hoa mũ cỏ nghẹn ngào: "Ta họ Trang, tên Chu, tự Tử Hưu, đến từ đất Mông của nước Tống."
Hoa mũ cỏ này chính là Trang Chu? Là người viết "Tiêu Dao Du" và "Tề Vật Luận"?
"Trang huynh, ngươi là Trang Tử?" Nguyên Diệu kinh ngạc thốt lên.
Ly Nô bĩu môi: "Trang Tử gì chứ, gia đây còn là Trụ Tử đây này!"
Hồ Thập Tam Lang và Vi Ngạn nhìn mọi việc với ánh mắt ngơ ngác.
"Ngươi thật sự là Trang Chu sao?" Giọng nói của Bạch Cơ vang lên nhẹ nhàng như mộng, ánh mắt nàng dõi theo hoa mũ cỏ.
Hoa mũ cỏ suy nghĩ, đôi mắt nhỏ của nó dường như mờ mịt, có chút nghi hoặc nhưng vẫn khẳng định: "Ta đến từ đất Mông của nước Tống, ta tên... Trang Chu?"
"Ngươi hãy nghĩ thêm một chút." Bạch Cơ cười càng tươi.
Trong lòng hoa mũ cỏ ngập tràn hoang mang, nó tìm kiếm sự thật giữa những tầng sương mù ký ức, và từ sâu thẳm, một thứ gì đó nhẹ nhàng bay ra. Sự thật đã đến rất gần, rất gần.
Thứ xuất hiện từ đám sương mù kia chính là một con bướm xanh.
Cánh bướm màu lam, hoa văn trên cánh tựa hình chiếc mũ cỏ.
Tâm trí của bông hoa mũ cỏ bỗng chốc sáng tỏ, nó buồn bã nói: "À, ta nhớ ra rồi! Ta không phải Trang Chu, mà là con bướm trong mơ của Trang Chu! Chả trách ta không thể trở lại hình dạng con người."
Bạch Cơ nhẹ nhàng vươn tay, khẽ chạm vào bông hoa mũ cỏ. Bông hoa từ từ rút đi khuôn mặt người biến thành một con bướm xanh đẹp đẽ.
Bạch Cơ cười nói: "Đúng thế, ngươi là bướm của Trang Chu, chỉ có ngươi mới có thể tự mình tỉnh dậy khỏi giấc mơ phù sinh, chỉ có ngươi mới có thể vào giấc mơ của mọi người, cũng chỉ ngươi mới có thể đưa giường Phù Thế chìm vào giấc mơ."
Con bướm xanh bay lượn, ánh lên vẻ đẹp diệu kỳ. Nó vỗ cánh rải những tia sáng xanh huyền ảo xuống.
Bướm xanh bay đến bên giường Phù Thế, rải những tia sáng xanh lên đôi mắt đang mở của giường. Đôi mắt cháy bỏng ấy dần khép lại như thể đã kiệt sức, rồi chìm vào giấc mơ mà nó hằng mong ước.
Khoảnh khắc giường Phù Thế chìm vào giấc ngủ, cả chiếc giường lặng lẽ vỡ vụn thành cát bụi rồi tan biến theo gió.
Một làn gió mát thổi qua cuốn những hạt bụi bay đi tứ phía, để lộ một quả xanh biếc dưới đất, đó chính là hạt giống của cây Kiến Mộc.
Bạch Cơ nhặt lấy hạt giống, cười vui vẻ.
*
Đêm hè, Phiêu Miểu Các.
Mây nhạt gió nhẹ, sao trời lấp lánh như bàn cờ.
Bạch Cơ và Nguyên Diệu ngồi dưới hiên uống rượu, Ly Nô nhảy nhót trong bụi cỏ, bướm của Trang Chu bay lượn giữa những ngọn cỏ.
Hôm đó sau khi giường Phù Thế chìm vào giấc mơ, mọi người đã rời khỏi nhà Hoàng. Hồ Thập Tam Lang trở về núi Thúy Hoa, Vi Ngạn về phủ. Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Ly Nô trở lại Phiêu Miểu Các, và bướm của Trang Chu cũng bay theo về đó.
Trong thành Trường An đột nhiên xuất hiện một nhóm người kỳ lạ, trong đó có cả những người từng mất tích từ các nơi trước đó. Những người này tự nhận mình đến từ nhiều thời đại, nói rằng họ đã trải qua một giấc mơ và đến được hiện tại, khiến phố phường xôn xao một thời gian. Tuy nhiên chẳng bao lâu sau, tin tức này cũng trở thành chuyện cũ, và những người tỉnh mộng dần biến mất khỏi tầm mắt mọi người. Vì Trường An là thành đô nơi trăm yêu quái ẩn mình, ma quỷ lượn lờ, ở đó chưa bao giờ thiếu những câu chuyện kỳ lạ, đẫm máu hay hấp dẫn hơn.
Nguyên Diệu, sau khi trở về từ Hoàng gia, lúc nào cũng suy ngẫm về mối quan hệ giữa giấc mơ và cuộc đời, nhưng với trí tuệ hạn hẹp hắn cũng chẳng nghĩ ra được điều gì sâu xa.
Bạch Cơ, sau khi trở về, từ bỏ ý định trồng hoa trong Phiêu Miểu Các. Mỗi ngày nàng chỉ ngồi tĩnh dưỡng trong phòng, còn Ly Nô thì nhổ hết những cây mẫu đơn mà Nguyên Diệu đã trồng trước đó, ném đi và giơ tay thề thốt: "Gia cứ nhìn thấy hoa là nhức đầu! Từ nay trở đi, ở Phiêu Miểu Các có hoa thì không có mèo, có mèo thì không có hoa!"
Bướm của Trang Chu cũng ở lại Phiêu Miểu Các, ngày ngày bay lượn hoặc đậu trên cây đào, suy ngẫm về đời bướm.
Chén sứ thanh tao chứa đầy rượu trăm hoa, phản chiếu ánh trăng huyền ảo, mặt nước phẳng lặng không chút gợn sóng.
Bạch Cơ vươn tay nhấc chén rượu lên đưa ánh trăng vào cổ họng. Môi nàng nở một nụ cười mãn nguyện.
"Hiên Chi, đêm nay đẹp quá, rượu cũng ngon tuyệt."
Nguyên Diệu uống một ngụm rượu thanh mát, cảm thấy hương hoa dịu nhẹ len lỏi trong dư vị.
"Trong mơ chẳng thể uống được rượu ngon thế này, thức dậy vẫn tốt hơn." chàng thư sinh không nhịn được cảm thán.
Bạch Cơ cười quái gở: "Ai mà biết được, có khi chúng ta vẫn đang ở trong mơ đấy." Nguyên Diệu bật cười: "Nếu vậy tiểu sinh không muốn tỉnh giấc nữa."
Bạch Cơ nhìn bầu trời đầy sao, khẽ thì thầm: "Nếu ai cũng có thể sống mãi trong giấc mơ mình yêu thích không bao giờ tỉnh lại thì đó cũng là một điều hạnh phúc."
Nguyên Diệu chợt nhớ ra điều gì, chần chừ một lúc rồi nói: "Bạch Cơ, ta có một chuyện... không biết có nên hỏi không?"
Bạch Cơ quay đầu nhìn Nguyên Diệu, ánh mắt nàng dịu dàng như nước.
"Hiên Chi cứ hỏi đi."
Nguyên Diệu hít sâu một hơi, lấy can đảm hỏi: "Chuyện này... ờm, lúc ngươi biến thành hoa, ta và Ly Nô, Thập Tam Lang và bướm huynh đều đã lạc vào giấc mộng của ngươi. Khung cảnh ấy... thật sự khá đáng sợ. Bạch Cơ, có thật ngươi từng giết nhiều người như vậy không?"
Bạch Cơ lặng nhìn Nguyên Diệu, ánh mắt dịu dàng vô cùng.
Một lúc sau nàng mỉm cười, chậm rãi nói: "Bể khổ vô biên, quay đầu là bờ. Đặt dao xuống, Phật tính sẽ hiện. Mỗi sinh mệnh đều đáng để trân trọng."
Bạch Cơ không phủ nhận khiến lòng Nguyên Diệu không khỏi xót xa. Nhưng hắn cũng nhớ rằng Bạch Cơ bây giờ đã thay đổi rất nhiều, không còn hung bạo và tàn nhẫn như trong mộng. Nàng chưa từng vô cớ làm hại ai, lần này còn liều mình cứu hắn, không tiếc hy sinh yêu lực để cứu những người bị biến thành hoa. Điều đó chứng tỏ bản tính nàng không xấu. Trời cao luôn có lòng từ bi, có lẽ việc nàng thu thập nhân quả trên trần gian chính là một cơ hội để nàng chuộc lại lỗi lầm, để quay đầu giác ngộ mà thành Phật.
Nguyên Diệu nói: "Bạch Cơ, rồng không phải thánh nhân, ai mà chẳng mắc sai lầm? Chuyện quá khứ đã qua rồi nên không thể thay đổi. Chỉ cần ngươi biết sửa sai, làm nhiều việc thiện, giúp đỡ người khác thì ngươi vẫn có thể trở thành một con rồng tốt mà."
Bạch Cơ mỉm cười: "Ta chưa bao giờ nghĩ mình làm sai điều gì cả. Nhưng nếu Hiên Chi đã nói vậy thì ta sẽ cố gắng trở thành một con rồng tốt."
Từ trong bụi cỏ, con mèo đen Ly Nô kêu lên: "Ly Nô cũng muốn làm một con mèo ngoan!"
Chú bướm của Trang Chu bay đến, đậu trên một nhành hoa, cất tiếng người: "Bạch Cơ, đã quấy rầy cô nương mấy hôm nay, đêm nay ta định xin phép từ biệt."
Nguyên Diệu không kìm được mà hỏi: "Bướm huynh định đi đâu thế?"
Chú bướm trả lời: "Ta từ giấc mộng mà đến nên tất nhiên phải trở về trong mộng."
Bạch Cơ nở nụ cười thoáng chút ma mị: "Ngươi lại tìm thấy một giấc mộng mới rồi à?"
Chú bướm cười ngượng ngùng: "Chuyện gì cũng không qua mắt được Bạch Cơ."
Bạch Cơ cười: "Trước khi đi hãy uống một ly rượu đã."
Chú bướm lượn quanh chiếc chén rượu của Bạch Cơ, chạm nhẹ đôi cánh xanh vào bề mặt rượu, tạo nên những gợn sóng lấp lánh.
Chú bướm mỉm cười: "Lần này ta lại tìm được một nơi đầy những giấc mộng ở phương Đông. Ta sinh ra trong mộng, vui sống trong mộng, chỉ có ở nơi tràn ngập những giấc mộng, ta mới thấy thỏa mãn."
Bạch Cơ cười: "Vậy ngươi đi đi. Nhưng lần này đừng để lạc trong mộng mà quên mất mình là bướm nữa nhé."
Chú bướm mỉm cười rồi bay cao lên bầu trời đêm, chỉ còn lại một ánh xanh lấp lánh từ đôi cánh.
"Người và bướm, ai đang mơ về ai?"
Nguyên Diệu thì thầm lặp lại lời của chú bướm, cảm nhận một sự tỉnh ngộ sâu sắc trong câu nói đó.
Bạch Cơ cũng khẽ nói: "Ta và Hiên Chi, ai lại đang mơ về ai đây?"
Gió nhẹ thổi qua, cỏ xanh đung đưa rồi trở lại sự tĩnh lặng.
(Phù Thế Giường - Hoàn)
Cứ tưởng ngoại truyện là hết rồi, ai dè nó còn một hồi sau nữa hihi, mọi người biết nguồn gốc của cây Kiến Mộc rồi nhé
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]