Chương trước
Chương sau
Phiêu Miểu 2 - Quyển mặt quỷ

Tác giả: Bạch Cơ Quán

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Hồi thứ nhất: Ngọc Diện Ly Miêu

Chương 8: Linh Miêu

Mây đen kéo thấp, cát bay đá chạy, hai con mèo đánh nhau ác liệt trong sân. Bạch Cơ và Nguyên Diệu đứng dưới cây đào đỏ quan sát trận chiến. Động tác của hai con mèo nhanh như chớp, chỉ thấy hai bóng dáng đan xen quấn quýt. Trong tiếng gầm gừ, máu tươi không ngừng văng ra, rơi xuống cỏ đỏ rực như hoa.

Bạch Cơ hái một quả đào, cắn một miếng.

Nguyên Diệu thấy vậy, hơi tức giận: "Đang lúc nào rồi mà ngươi còn có tâm trạng ăn đào? Con mèo Ngọc Diện kia trông rất lợi hại, nếu Ly Nô lão đệ có gì bất trắc thì phải làm sao?"

Bạch Cơ lại hái một quả đào, ném cho Nguyên Diệu: "Hiên Chi yên tâm. Ta cược một quả đào, Ly Nô sẽ không thua. Ngoài việc làm cá, Ly Nô giỏi nhất là đánh nhau."

Nguyên Diệu nhận quả đào cắn một miếng, vẫn không yên tâm: "Nhưng trông Ly Nô lão đệ không chiếm ưu thế lắm."

Bạch Cơ có vẻ suy tư: "Hình như có gì đó hơi lạ. Ly Nô không dùng hết sức, nó giữ lại chút sức mạnh. Chuyện này là lần đầu tiên xảy ra."

Ly Nô có hai cơ hội có thể cào rách cổ họng của mèo Ngọc Diện, nhưng không hiểu sao, móng vuốt của nó chỉ lướt qua vai của mèo Ngọc Diện.

Mèo Ngọc Diện giỏi biến hình, không giỏi chiến đấu. Trong trận chiến căng thẳng, nó dần dần cảm thấy kiệt sức, tụt lại phía sau. Mèo Ngọc Diện liếc nhìn Bạch Cơ và Nguyên Diệu đứng dưới cây đào, Bạch Cơ đi vòng qua bên trái cây đào, kiễng chân hái đào, Nguyên Diệu ngốc nghếch đứng ăn đào. Mèo Ngọc Diện lăn tròn một vòng rồi lao vào Nguyên Diệu, bắt lấy hắn.

Khi Bạch Cơ và Ly Nô phản ứng kịp thì mèo Ngọc Diện đã đè Nguyên Diệu xuống, dùng móng vuốt sắc nhọn kề vào cổ hắn. Nó âm hiểm nói: "Đừng lại gần! Nếu không, ta sẽ cắt cổ tên thư sinh này!"

Bạch Cơ nhìn Nguyên Diệu nằm trên đất, mặt mày khổ sở, thở dài: "Hiên Chi..."

Ly Nô mắng mèo Ngọc Diện: "Đê tiện vô sỉ! Đánh không lại ra, lại lấy mọt sách ra làm lá chắn!"

Miệng Nguyên Diệu vẫn còn miếng đào chưa kịp nuốt, hắn cảm thấy khổ sở, muốn nói gì đó nhưng không nói được.

Mèo Ngọc Diện cười nham hiểm: "Chỉ cần có thể sống sót, đê tiện vô sỉ thì đã sao? Chiêu này, ta học từ loài người đấy."

Nguyên Diệu nhổ miếng đào ra, nói với mèo Ngọc Diện: "Tiểu sinh và ngươi không thù không oán, sao ngươi có thể nhẫn tâm giết tiểu sinh?"

Mèo Ngọc Diện cười gằn, móng vuốt nhẹ nhàng lướt qua cổ Nguyên Diệu, một dòng máu tươi như chuỗi hạt san hô lăn xuống: "Người không vì mình, trời tru đất diệt. Trong thế giới loài người, vì bản thân được sống sót mà giẫm lên xác người khác, chẳng phải là chuyện bình thường sao?"

Bạch Cơ nói: "Thả Hiên Chi ra ta sẽ để ngươi đi."

"Ha ha." Mèo Ngọc Diện cười âm hiểm, nói với Bạch Cơ: "Muốn ta thả hắn ngươi phải đồng ý ký khế ước với ta, làm nô bộc của ta, vĩnh viễn trung thành với ta, không được trái lời."

Ly Nô nghe vậy thì vô cùng tức giận, nhảy vọt lên muốn tấn công ,èo Ngọc Diện. Bạch Cơ dùng ánh mắt ngăn lại, nàng nhìn quanh một lượt, rồi nói với khoảng không: "Công chúa Ngọc Quỷ đã đến, xin hãy hiện thân. Hiên Chi cũng rất muốn gặp người."

Vừa dứt lời, sau lưng mèo Ngọc Diện và Nguyên Diệu đột nhiên xuất hiện một con yêu quái mèo rừng khổng lồ. Nó to gấp đôi ,èo Ngọc Diện và Ly Nô, thân hình mạnh mẽ, bốn chân dài, tràn đầy vẻ đẹp của sức mạnh hoang dã. Lông của nó màu vàng kim, toàn thân đầy những đốm như báo săn. Tai của nó nhọn hơn mèo một chút, trên đầu tai mọc những cọng lông đen dựng đứng. Mắt đen nâu của nó là một đường thẳng, hai răng nanh lấp lánh ánh sáng lạnh. Yêu quái mèo rừng đi không tiếng động, dưới chân của nó quấn quanh ngọn lửa vàng đỏ như một con quái thú đi trong địa ngục. Mèo rừng là loài hung dữ nhất, hoang dã nhất trong các loài mèo, chúng là những sát thủ bẩm sinh, những kẻ săn mồi bẩm sinh.

Ly Nô nhìn thấy mèo rừng thì cũng hơi sợ hãi. Nó nói với mèo Ngọc Diện: "Này, đằng sau ngươi..."

Mèo Ngọc Diện hoàn toàn không nhận ra nguy hiểm đang đến gần, nó cười lớn, khinh miệt Ly Nô: "Than đen, dùng chiêu lừa cổ lỗ sĩ này để lừa ta quay đầu, ngươi không thấy mình ngốc sao?"

Ly Nô im lặng.

Bạch Cơ cũng không nói gì.

Sau lưng mèo Ngọc Diện, mèo rừng đã giơ móng vuốt lên, ánh sáng lạnh lấp lánh. Mèo rừng thở ra một hơi lạnh lẽo sau tai của mèo Ngọc Diện, nói: "Thả Nguyên công tử ra. Nếu không ta sẽ bóp nát đầu ngươi."

Mèo Ngọc Diện vội vàng quay đầu, nó đối mặt với một khuôn mặt lạnh lùng và hung dữ của mèo rừng, sợ hãi giật mình, theo bản năng giơ vuốt tấn công mèo rừng. Nhưng mèo rừng nhanh hơn, mạnh hơn, chính xác hơn, móng vuốt như lưỡi liềm cắm vào vai nó, đẩy nó ngã xuống đất.

Vai của mèo Ngọc Diện bị xé rách, máu tươi chảy ra. Nó đau đớn, buông móng vuốt kẹp Nguyên Diệu ra, Nguyên Diệu nhân cơ hội này ôm đầu bò đi. Mèo Ngọc Diện muốn lật người dậy, nhưng mèo rừng đã giương răng nanh, cắn vào cổ nó, xé ra một vết thương.

Mèo Ngọc Diện vùng vẫy dữ dội, giơ vuốt đâm vào mắt mèo rừng. Mèo rừng né sang một bên tránh đòn, mèo Ngọc Diện như một con lươn trơn trượt khéo léo thoát khỏi sự kìm kẹp của mèo rừng.

Mèo rừng tức giận, cắn răng lao vào mèo Ngọc Diện, máu trên răng nanh lấp lánh. Mèo Ngọc Diện bị thương chạy không nhanh, lại bị mèo rừng cào ngã xuống, lăn vài vòng rồi nằm bẹp trên đất.

Mèo rừng nhảy lên dùng móng vuốt giữ chặt cổ mèo Ngọc Diện, con ngươi sắc nhọn biến thành màu đỏ máu, lộ ra ánh sáng khát máu: "Kẻ làm hại Nguyên công tử, giết không tha! Giết không tha! Giết không tha"

Mèo Ngọc Diện nằm trong vũng máu, toàn thân co giật, trong mắt lộ ra sự tuyệt vọng và sợ hãi.

Nguyên Diệu sợ hãi tột độ, ôm đầu ngồi trên đất, không ngừng niệm: "A Di Đà Phật! A Di Đà Phật! A Di Đà Phật! A Di Đà Phật"

Ly Nô biến sắc, muốn đến ngăn cản. Bạch Cơ lắc đầu ngăn lại: "Công chúa Ngọc Quỷ là chiến binh dũng mãnh nhất trong tộc mèo rừng, không ai có thể địch nổi. Một khi mắt nàng đỏ lên thì bước vào trạng thái cuồng sát, không thể kiểm soát được sát ý của mình, ai đến gần cũng sẽ chết. Trong tộc mèo rừng, có nhiều người đã gặp tai họa. Đó cũng là lý do nàng bị vua mèo rừng đuổi khỏi... khụ khụ, phái ra khỏi tộc mèo rừng, đi khắp nơi tu hành."

Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống trán Ly Nô, nó nhìn mèo Ngọc Diện sắp chết, sắc mặt phức tạp.

Đúng lúc này, Tô Lượng vừa đi chợ về, thấy Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Ly Nô đều ở trong sân sau, hào hứng nói: "Các ngươi có thấy rồng không? Vừa rồi, có hai con rồng trắng hiện ra trên bầu trời, nhả mây phun sương, đúng là đẹp và kỳ diệu. Mọi người đều nói, đây là điềm lành, báo hiệu bốn bể thái bình, mưa thuận gió hòa."

Bạch Cơ nói: "Không thấy."

Ly Nô không thèm để ý đến Tô Lượng.

Nguyên Diệu ôm đầu run rẩy: "A Di Đà Phật! A Di Đà Phật! A Di Đà Phật! A Di Đà Phật!"

Mèo Ngọc Diện nghe thấy tiếng của Tô Lượng thì quay đầu lại. Thấy Tô Lượng, mắt nó mở to, cổ họng phát ra tiếng "gừ gừ".

Tô Lượng quay đầu, thấy mèo Ngọc Diện thì ngẩn người, giỏ rau trên tay rơi xuống đất: "Tiểu... Tiểu Tô?!"

Mèo Ngọc Diện "gừ gừ" hai tiếng, quay đầu đi.

Mèo rừng mắt đỏ như máu, đầy sát khí, càng siết chặt móng vuốt, cổ mèo Ngọc Diện gần như biến dạng. Tô Lượng đột nhiên lao tới: "Dừng tay! Đừng làm hại Tiểu Tô của ta!!"

Mèo rừng đầy sát khí đang trong trạng thái điên cuồng, thấy Tô Lượng lao tới, nó bèn nhảy lên đè Tô Lượng xuống, cắn vào cổ hắn.

Bạch Cơ thấy vậy thì biến sắc, muốn tiến lên ngăn cản nhưng đã không kịp.

Chỉ trong tích tắc, mèo Ngọc Diện đang hấp hối nằm trong vũng máu bỗng nhiên bật dậy, há miệng cắn vào gáy sau của mèo rừng, hất nó ngã xuống đất.

Mèo Ngọc Diện nhìn Tô Lượng: "Tránh ra. Ở đây nguy hiểm."

Tô Lượng buồn bã nói: "Tiểu Tô..."

Mèo rừng lật người đứng dậy, mắt đỏ như máu, sát khí càng mạnh. Nó dẫm lên ngọn lửa đỏ, lộ ra những chiếc răng nanh sắc nhọn, từng bước tiến về phía mèo Ngọc Diện, miệng phát ra tiếng gầm gừ hung ác.

Mèo Ngọc Diện toàn thân đẫm máu, nó gắng gượng đứng vững, che chở Tô Lượng ở phía sau. Mèo rừng sát khí đằng đằng tiến tới, bốn chân mèo Ngọc Diện run rẩy vì sợ hãi. Nhưng nó không bỏ lại Tô Lượng để một mình chạy trốn.

Mèo Ngọc Diện nói với Tô Lượng: "Nhân lúc ta nhảy lên giữ chặt nó, ngươi mau chạy đi."

Tô Lượng đứng dậy, đứng bên cạnh mèo Ngọc Diện, kiên quyết nói: "Ta không chạy. Ta sẽ không để nó làm hại ngươi."

Mèo Ngọc Diện sững sờ, đôi mắt lạnh lùng bỗng nhiên trào nước mắt. Khuôn mặt nó đầy vết thương, nước mắt chảy xuống như máu nhỏ giọt.

Mèo Ngọc Diện cúi đầu, nghẹn ngào: "Ngốc... đúng là một kẻ ngốc... Ta đã từng đối xử với ngươi như vậy, cướp đi khuôn mặt của ngươi, cướp đi thân phận của ngươi, còn bán ngươi làm nô lệ, tại sao ngươi lại đối xử tốt với ta như vậy... Con người không phải là ích kỷ, tàn nhẫn, ác độc sao? Sao ngươi lại đối xử tốt với ta như vậy..."

Tô Lượng mỉm cười, nói: "Ta đối xử tốt với ngươi, chỉ vì ngươi là Tiểu Tô của ta."

Máu trên khuôn mặt Mèo Ngọc Diện không ngừng nhỏ xuống, nó khóc nức nở: "Ngốc... ngốc..."

Mắt mèo rừng đỏ ngầu, càng lúc càng tiến tới gần.

Mèo Ngọc Diện đẩy Tô Lượng ra xa, tự nhảy lên tấn công mèo rừng. Mèo rừng nhanh nhẹn nhảy lên, móng vuốt sắc nhọn cắt qua bụng và ngực mèo Ngọc Diện một vết thương lớn. Máu văng tung tóe, mèo Ngọc Diện "phịch" một tiếng ngã xuống đất, toàn thân co giật, không thể đứng dậy.

Tô Lượng bị mèo Ngọc Diện đẩy ra, ngã trúng Nguyên Diệu đang quá sợ hãi, ôm đầu niệm Phật không ngừng, hai người cùng ngã xuống đất.

Mèo rừng thấy mèo Ngọc Diện đã hấp hối, lại tiếp tục đuổi theo Tô Lượng. Nó nhảy một cú, dừng lại trước mặt Tô Lượng, răng nanh nhỏ máu.

Tô Lượng sợ đến mức răng va vào nhau lập cập.

Nguyên Diệu đứng dậy, từ sau lưng Tô Lượng nhìn ra, vừa vặn đối diện với khuôn mặt sát khí đằng đằng của mèo rừng.

"Hiên Chi". Bạch Cơ biến sắc. Công chúa Ngọc Quỷ một khi nổi sát tính, sẽ hoàn toàn không nhận ra ai, thấy ai giết nấy. Trong tộc mèo rừng, ngay cả vua mèo rừng và hoàng hậu cũng từng bị thương nặng vì điều này. Họ buộc phải lấy lý do "ra ngoài lịch luyện tu hành" để Công chúa Ngọc Quỷ rời khỏi tộc mèo rừng. Trong tình huống này, e rằng Nguyên Diệu cũng sẽ gặp nguy hiểm.

"Mọt sách!!" Ly Nô cũng kinh ngạc. Nó cúi thấp người, chuẩn bị nhảy lên cứu Nguyên Diệu khỏi móng vuốt của mèo rừng.

Nguyên Diệu nhìn thấy khuôn mặt hung dữ của mèo rừng, sợ đến dựng tóc gáy, suýt ngất xỉu.

Ai ngờ, mèo rừng nhìn thấy khuôn mặt của Nguyên Diệu thì đôi mắt đỏ lập tức trở lại màu nâu đen, khuôn mặt cũng không còn vẻ hung dữ, tàn ác, mà thay vào đó là vẻ xấu hổ, bối rối, không biết làm sao. Nó đột nhiên nhảy lên, như một cơn gió bay vụt ra sau cây đào. Một lát sau, một con mèo Li Hoa thò đầu ra từ sau cây đào, lén lút nhìn Nguyên Diệu, vừa hồi hộp vừa xấu hổ.

"Phù!" Bạch Cơ thở phào nhẹ nhõm.

"Phù!" Ly Nô cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Hả?" Tô Lượng ngơ ngác, nhưng không có thời gian để thắc mắc, thấy con mèo rừng hung dữ như quái thú đã biến mất, hắn chạy nước mắt tới chỗ mèo Ngọc Diện đang yếu ớt nằm trong vũng máu.

Nguyên Diệu nhìn thấy con mèo Li Hoa, há hốc miệng: "Công... Công chúa Ngọc Quỷ?!!"

Con mèo Li Hoa xấu hổ thụt đầu lại: "Nguyên... Nguyên công tử... Hôm nay Ngọc Quỷ thất lễ, có làm ngươi sợ không?"

Nguyên Diệu lau mồ hôi, khuôn mặt hung dữ của mèo rừng vừa rời thật sự suýt làm hắn chết khiếp.

"Thực sự suýt nữa thì bị hù chết, dáng vẻ của ngươi thật sự quá đáng sợ. Nhưng mà..."

Nguyên Diệu còn chưa nói hết câu, con mèo Li Hoa đột nhiên từ sau cây đào chạy ra, vừa khóc vừa chạy: "Hu hu, Nguyên công tử nói Ngọc Quỷ đáng sợ, Nguyên công tử ghét Ngọc Quỷ, thật buồn, thật buồn..."

"Nhưng, vẫn cảm ơn ngươi đã cứu ta." Thấy con mèo Li Hoa chạy mất, Nguyên Diệu vội vàng giải thích to: "Công chúa Ngọc Quỷ hiểu lầm rồi, ta không ghét ngươi."

"Hu hu, Nguyên công tử ghét Ngọc Quỷ, thật sự quá buồn, quá buồn..." Con mèo Li Hoa hoàn toàn không nghe Nguyên Diệu nói, đã chạy mất hút, nước mắt rơi đầy đất.

"Haiz!" Nguyên Diệu thở dài, cảm thấy rất đau đầu. Công chúa Ngọc Quỷ dường như chưa bao giờ nghe hết lời của hắn, mỗi lần đều chạy đi như vậy.

"Hi hi." Bạch Cơ che miệng cười gian.

Nguyên Diệu hỏi Bạch Cơ: "Ngươi cười gì vậy?"

Bạch Cơ cười nói: "Hiên Chi đúng là một người đặc biệt."

"Đi! Ta có gì mà đặc biệt?!" Nguyên Diệu không vui nói.

Bạch Cơ nhìn Nguyên Diệu, dường như cười mà không cười.

Ở phía không xa, Tô Lượng và Ly Nô đang vây quanh mèo Ngọc Diện bị trọng thương. Mèo Ngọc Diện nằm trong vũng máu hấp hối, sống chết chỉ trong gang tấc. Tô Lượng khóc nức nở, vẻ mặt Ly Nô thì phức tạp.

Mèo Ngọc Diện yếu ớt nói với Tô Lượng: "Ngươi... ngươi khóc gì chứ?"

Tô Lượng nói: "Ta đau lòng."

Mèo Ngọc Diện cúi mắt: "Ngươi đau lòng gì chứ?"

Tô Lượng nói: "Trông ngươi bị thương rất nặng nên ta đau lòng."

Mèo Ngọc Diện nói: "Ta đã cướp khuôn mặt của ngươi, cướp danh tính của ngươi, làm ngươi rơi vào cảnh nô lệ, ta tàn nhẫn như vậy, tại sao ngươi vẫn còn đau lòng vì ta?"

Tô Lượng nói: "Ngươi không tàn nhẫn, ngươi chỉ là quá nghịch ngợm."

Nếu mèo Ngọc Diện thực sự ác độc, muốn hoàn toàn thay thế Tô Lượng, thì lúc ở trong rừng, Tô Lượng đã không thể sống sót. Nếu mèo Ngọc Diện thực sự ác độc, khi hắn biến thành mèo, không thể nói chuyện, tìm đến Tô phủ, nó sẽ không chỉ bắt Tô Lượng rồi bán đi. Nó có thể để hắn hoàn toàn biến mất, tiêu diệt mối họa. Nếu mèo Ngọc Diện thực sự ích kỷ, lạnh lùng, vừa rồi nó đã không lấy thân mình bảo vệ Tô Lượng khi bị mèo rừng tấn công.

Kể từ khi bán Tô Lượng đi, thỉnh thoảng trong lòng mèo Ngọc Diện cũng trào lên cảm giác buồn bã. Nó sống trong phòng của Tô Lượng, nằm trên giường của Tô Lượng, mặc áo quần của Tô Lượng, đóng vai Tô Lượng, mỗi ngày đi kết bạn, có nô bộc vây quanh, nhưng cảm thấy vô cùng cô đơn.

Mèo Ngọc Diện ngồi trước gương đồng, nói với Tô Lượng trong gương: "Này này, con người, ta đóng giả ngươi rất giống nhé, bọn họ không ai nhận ra cả."

Tô Lượng trong gương cũng nói: "Này này, con người, ta đóng giả rất giống ngươi nhé, bọn họ không ai nhận ra."

Mèo Ngọc Diện chợt thấy buồn, rồi lại nở nụ cười, nó bắt chước giọng điệu của Tô Lượng: "Ừ ư, Tiểu Tô, ngươi diễn giỏi thật đó!"

"Nhưng ta cảm thấy biểu cảm còn thiếu một chút."

"Vậy, ngươi hãy tập nhiều hơn."

"Ta không học được nụ cười của ngươi. Ta cười lên trông khô khan, không có cảm giác ấm áp dịu dàng như gió xuân."

"Ngươi cười nhiều lên thì sẽ học được thôi."

"Được."

"Ừ."

Mèo Ngọc Diện đối diện gương đồng, tự nói chuyện với chính mình. Dưới ánh nến, bóng dáng nó thật cô đơn.

Sau đó, mèo Ngọc Diện sai người đi tìm tung tích của Tô Lượng, nô bộc lần theo dấu vết mà người buôn nô lệ cung cấp, truy tìm đến Lương Sơn Can Lăng, nhưng chỉ nhận được tin Tô Lượng bị bệnh nặng mà chết. Mèo Ngọc Diện nghe xong thì trong lòng chợt trống rỗng.

Mèo Ngọc Diện nói với Tô Lượng trong gương đồng: "Thì ra, ngươi đã chết rồi..." Tô Lượng trong gương đồng im lặng, không trả lời mèo Ngọc Diện.

Mèo Ngọc Diện cũng im lặng.

Rất lâu sau, mèo Ngọc Diện lên tiếng: "Ta không nghĩ ngươi sẽ chết... ngươi là người kỳ lạ nhất mà ta từng gặp... ta chưa bao giờ gặp ai giống ngươi..." Tô Lượng trong gương đồng nước mắt đẫm mặt.

Mèo Ngọc Diện đưa tay muốn lau nước mắt cho Tô Lượng trong gương. Nhưng dù có lau thế nào cũng không thể lau khô nước mắt của Tô Lượng.

Mèo Ngọc Diện nói: "Xin lỗi, chúng ta hãy cùng nhau sống tiếp."

Tô Lượng trong gương mỉm cười gật đầu.

Từ đó về sau, mèo Ngọc Diện đóng giả Tô Lượng càng giống, nhưng Tô Lượng này không bao giờ cười nữa.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.